Anh ta vừa nói, mẫy cây gậy lại lập tức nện xuống người Lục Kiến Thành.
Anh nghiến răng chịu đựng.
Nhưng dù vậy, cơn đau vẫn khiến anh không ngừng rên rỉ.
Quần áo trắng trên người anh sau khi bị đánh đã bị rách nhiều chỗ, máu chảy ra qua khe hở trên áo, nhuộm đỏ gần như toàn bộ cơ thể.
Khóe miệng anh cũng máu tươi đầm đìa.
Đặc biệt là nơi anh đang nằm đã là một vũng máu.
Phương Thanh Liên siết chặt nắm tay, vẫn không ngừng gào khóc.
Đột nhiên, nhìn thấy Lục Kiến Thành ngất đi, cô ta không chịu nổi nữa, từ trên xe lăn đứng dậy, muốn đi tới chỗ anh.
Nhưng mà do chân bị què nên cô ta vừa đứng lên cũng “phịch” một tiếng ngã xuống đất.
Mặt đất bê bết máu, Phương Thanh Liên vừa mới xuống đất một chút cũng dính đầy máu trên người.
Tay cô ta ấn trong vũng máu, dù dính đầy máu nhưng vẫn cố gắng bò lên đằng trước.
Vừa bò vừa la lớn: “Kiến Thành, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”
"Cầu xin anh, em cầu xin anh, cố gắng lên, nhất định phải cố gắng lên."
"Kiến Thành."
Bàng Hải đứng bên cạnh cười lạnh: "Thật đúng là một đôi uyên ương thâm tình, haizz, tôi nhìn cũng cảm động theo rồi!"
Gió về đêm cực kỳ lạnh, toàn thân Phương Thanh Liên đều run lên.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng bò đến bên cạnh Lục Kiến Thành.
Cuối cùng, tay cô ta bắt được tay Lục Kiến Thành, dùng chút sức lực bò đến chỗ anh.
“Kiến Thành, tỉnh lại đi, cầu xin anh tỉnh lại đi.” Phương Thanh Liên vừa khóc vừa nói.
Một lúc sau, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng mở mắt.
Chỉ là anh quá mệt mỏi, trên người đã không còn chút sức nào nữa, ngay cả mở mắt cũng thấy khó khăn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Phương Thanh Liên nắm lấy tay anh, khóc đến thương tâm: "Kiến Thành, anh cố chịu một chút, chúng ta sẽ không sao đâu."
“Thanh Liên, chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh chưa từng nhờ em điều gì, nhưng bây giờ anh muốn nhờ em một chuyện.” Lục Kiến Thành nhẹ giọng nói.
"Được, anh cứ nói đi, anh nói gì em cũng đồng ý hết, chỉ cần anh kiên trì thôi."
“Nếu...nếu em có thể sống sót…” Lục Kiến Thành kéo vòng cổ trên người xuống, dính đầy máu, nhưng vẫn trịnh trọng đưa cho Phương Thanh Liên, cố hết sức nói: “Giúp anh đưa chiếc vòng cổ này cho Khuê Khuê."
"Nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy, nhưng xin lỗi vì không thể cùng cô ấy già đi rồi."
"Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ thực hiện lời hứa, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc."
Cố gắng nói hết câu, Lục Kiến Thành cũng không còn chút sức nào.
Tay anh cũng rơi xuống.
"Kiến Thành, Lục Kiến Thành..." Phương Thanh Liên lớn tiếng hét lên.
"Chỉ là những lời này sao? Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao? Lục Kiến Thành, anh tỉnh lại đi, anh đừng bỏ mặc em như vậy."
Có lẽ những tiếng khóc này cũng có chút tác dụng, Lục Kiến Thành lại một lần nữa cố gẳng mở mắt, yếu ớt nhìn về phía Phương Thanh Liên: "Đừng quên, những lời này nhất định phải giúp anh nói với cô ấy."
"Anh không muốn làm cô ấy buồn."
Phương Thanh Liên càng khóc thương tâm, cô ta nắm lấy tay Lục Kiến Thành: "Anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Là những lời nói với cô.