Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô phải đưa con ra nước ngoài điều trị, cho dù có chút mạo hiểm, nhưng cô nhất định phải thử một lần.  

 

Hoặc đây cũng có thể là cách giúp cô tìm ra con đường để thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.  

 

Những ngày này, cô cũng điên cuồng tìm kiếm điều tra rất nhiều tạp chí và tin tức, sau khi thay tim, tỉ lệ người có thể sống cuộc sống bình thường cũng rất cao, hoàn toàn không phải là xác suất hiếm có gì.  

 

Thay vì để cho con sống trong nỗi lo sợ khi cái chết đang đến gần từng ngày, sống trong nỗi sợ hãi luôn chầu chậc, thời gian sống phải đếm ngược từng ngày thì cô càng hy vọng con sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này, sau khi thay tim có thể sống nhưng một người bình thường.  

 

Cô cũng tin rằng, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, ông nhất định sẽ chừa lại một con đường sống cho cô và con.  

 

Quyết định xong, ngày hôm sau Nam Khuê liền đi đến bệnh viện.  

 

Cô muốn đem hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả tình hình bệnh tình của con và quyết định của bản thân nói hết cho Lục Kiến Thành biết.  

 

Nhưng, lúc đi đến phòng bệnh đó, cô lại lần nữa nhìn thấy người phụ nữ tóc dài kia.  

 

Người phụ nữ đó vẫn ngồi ở góc độ giống như lần trước, tuy không nhìn thấy rõ, nhưng bộ đồ mà cô ta đang mặc giống với bộ đồ lần trước nên chắc chắn người này chính là người phụ nữ lần trước.  

 

Còn về Lục Kiến Thành, lần này, cô có thể nhìn thấy rất rõ hình dáng của anh.  

 

Anh ngồi trên giường, lưng dựa vào một chiếc gối.  

 

Còn người phụ nữ kia thì đang bưng một tô cháo, đút từng thìa một cho anh ăn.  

 

Lại nhìn về phía Kiến Thành, khóe miệng của anh dường như vẫn luôn cười nhẹ, một nụ cười vô cùng dịu dàng.  

 

Trong chốc lát, tất cả những lời mà cô muốn nói đều đã đọng lại trong lòng ngực, một chữ cũng không nói ra được.  

 

Cảnh tượng trước mặt, thật là đẹp.  

 

Cô dường như thật sự không nên làm phiền họ.  

 

Cô không biết Lục Kiến Thành còn nhớ về sự tồn tại của cô và con không nữa.  

 

Nhưng khoảnh khắc này, nhớ hay không dường như cũng không còn có ý nghĩa gì nữa.  

 

Bỏ đi, tất cả nỗi khổ của con cứ để một mình cô gánh vác đi.  

 

Còn về cô và Lục Kiến Thành, chung quy là có duyên mà không có phận vậy!  

 

Từ bệnh viện bước ra, Nam Khuê không khóc.  

 

Cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dốc sức nói với bản thân: “Nam Khuê, không được khóc, tuyệt đối không được không, mày phải kiên cường lên.”  

 

“Mày biết không? Bây giờ mày là tất cả của con, nếu như đến mày cũng sụp đổ thì còn ai có thể chăm sóc cho con, còn ai có thể cứu được con mày đây? Thế nên, mày nhất định phải kiên cường, nhất định không được gục ngã.”  

 

 

 

Nam Khuê nói quyết định của mình cho Chu Tiễn Nam nghe, cũng nhờ anh ta giúp mình tìm hiểu tình hình ở nước ngoài.  

 

Bất kể về thực lực, hay là mối quan hệ, một mình cô đều không thể so sánh với nhà họ Chu.  

 

Nếu như Chu Tiễn Nam sẵn sàng giúp cô, vì đứa bé, cô cũng bất chấp tất cả, vẫn có thể mặt dày đi cầu xin anh ta.  

 

Miễn là tốt cho em bé, cô có thể làm tất cả mọi thứ.  



"Khuê Khuê, sao em không..." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK