Run rẩy!
Không ngừng run rẩy!
Nỗi đau khi bị đánh đã khó chịu lắm rồi.
Khi bị xát muối vào vết thương, đôi mắt Hứa Thiên Tứ lập tức tái đi vì đau đớn.
Chu Mỹ Trân bước tới trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Bà ta đi một đôi găng tay màu đen.
Bà ta duỗi một ngón tay ra và nâng mặt Hứa Thiên Tứ lên.
"Chậc chậc, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh này mà xem”.
"Đau lắm hả”.
"Anh phải biết, anh làm mất tiền, thì trái tim tôi cũng đau như cơ thể của anh vậy”.
"Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý, là Lý Phong…”
"Suỵt, đừng nói gì cả, anh biết tôi thích đàn ông yên tĩnh mà”.
Chu Mỹ Trân dùng ngón tay chặn miệng Hứa Thiên Tứ.
Lúc này, trên gương mặt không biết đã thực hiện bao nhiêu ca phẫu thuật thẩm mỹ của bà ta.
Nở một nụ cười khiến Hứa Thiên Tứ vừa nhìn, đã sợ vãi đái.
"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy anh là một đứa trẻ rất ngoan và nghe lời, đầu óc cũng rất nhanh nhạy”.
"Tại sao khi bắt tay vào việc anh lại lóng ngóng như vậy? Xem ra anh vẫn chưa trưởng thành”.
"Giờ tôi sẽ giúp anh trưởng thành nhé”.
Nói rồi, Chu Mỹ Trân tháo găng tay ra.
Người đàn ông bên cạnh lập tức đưa một chiếc điều khiển từ xa cho Chu Mỹ Trân.
Chỉ nghe thấy một tiếng bíp.
Dụng cụ nào đó đã được kích hoạt?
Lúc đầu, Hứa Thiên Tứ không cảm thấy có gì lạ.
Anh ta đang tự hỏi liệu Chu Mỹ Trân có cầm nhầm điều khiển từ xa hay không.
Đột nhiên cảm thấy cột sắt nơi thân thể đang bị trói vào trở nên nóng lên!
Càng ngày càng nóng hơn!
Bây giờ Hứa Thiên Tứ cuối cùng đã hiểu, Chu Mỹ Trân nói trở nên trưởng thành nghĩa là gì?
Bà ta rõ ràng là muốn nướng chín anh ta!! ( trong tiếng trung nướng chín và trưởng thành có mặt chữ giống nhau)
"Không! Đừng làm thế!"
"Đừng làm thế!! Tôi sai rồi!!! Tôi sai rồi!!!"
Hứa Thiên Tứ, người càng ngày càng cảm thấy sau lưng nóng lên, vừa vùng vẫy tuyệt vọng vừa cầu xin Chu Mỹ Trân thương xót.
"Ahhhhhhh! Bỏng chết mất, bỏng chết tôi rồi!"
Cùng với nhiệt độ của cột sắt ngày càng cao.
Tiếng hét của Hứa Thiên Tứ càng lúc càng trở nên thống khổ.
Thoáng chốc, đã có mùi thịt nướng trong không khí!
"Cầu xin bà, cầu xin bà, tha mạng cho tôi”.
"Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì!"
"Cho dù bà bảo tôi ăn cứt, tôi cũng sẽ ăn!"
Chu Mỹ Trân ra hiệu cho tên đàn ông bên cạnh.
Tên thuộc hạ lập tức hạ Hứa Thiên Tứ xuống khỏi cột sắt nóng.
Sau đó, Chu Mỹ Trân cởi áo khoác da trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Bà ta không mặc gì bên trong.
Sau khi Hứa Thiên Tứ và Chu Mỹ Trân kết hôn, họ đã chơi rất nhiều trò.
Hơn nữa còn ngày càng biến thái hơn.
Cơ thể của Chu Mỹ Trân, cũng đã trải qua một số cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng thực sự vẫn còn khá hấp dẫn đối với đàn ông.
Nhưng lúc này, Hứa Thiên Tứ không thể hứng lên nổi.
Bởi vì Chu Mỹ Trân đang ngồi trên ghế, trước mặt Hứa Thiên Tứ, từ từ dang rộng hai chân bà ta ra.
"Nào, uống nước tiểu của tôi đi”.
Hứa Thiên Tứ không thể quan tâm đến cơn đau dữ dội trên lưng mình.
Như một con chó, nhanh chóng bò tới, thè chiếc lưỡi linh hoạt ra.
Ngay sau đó, Chu Mỹ Trân thoải mái nói: "Được, được lắm, thêm một chút nữa....Tiểu Linh"
"Có tôi”.
"Mang điện thoại lại đây”.
"Vâng!"
"Ngoài ra, tôi nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu có một thằng con ở rể trông rất được. Cô đưa nó đến đây. Đúng lúc tôi cần nuôi thêm một con chó”.
"Vâng!"
Sau khi Chu Linh quay lưng bỏ đi, Chu Mỹ Trân vui vẻ nhìn thứ vẫn còn nóng hổi kia của Hứa Thiên Tứ rồi nằm xuống.
...
Lúc này, Triệu Đắc Hiền đang ngồi trong văn phòng, nhàn nhã ngắm mình trong chiếc áo choàng màu đỏ do một ông chủ tập đoàn nào đó gửi tới.
"Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột làm gián đoạn cảm xúc của Triệu Đắc Hiền.
Tuy nhiên, khi nghe thấy nhạc chuông của điện thoại di động, nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt Triệu Đắc Hiền.
Anh ta có hai cái điện thoại di động.
Điện thoại di động đang đổ chuông bây giờ là dành riêng cho những ông chủ của các xí nghiệp.
Trong trường hợp bình thường, chỉ cần điện thoại reo, tiền mặt trong tài khoản của anh ta sẽ nhiều hơn một chút.
Triệu Đắc Hiền vui vẻ nhấc máy.
Nhưng khi nhìn thấy ID người gọi, đó là Chu Mỹ Trân, tay anh ta đột nhiên run lên.