Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Quan trọng nhất là, ngay cả màu sắc của đồ lót bên trong cũng có thể nhìn thấy mờ mờ.  

 

Cô bây giờ thực sự cảm thấy như mình không thể gặp ai được nữa, hơn nữa cô hình như cũng không đem theo gì.   

 

Nam Khuê khẽ cắn môi, cô hơi nhíu mày, đang suy nghĩ một hồi nên làm gì?  

 

Chu Tiễn Nam cởi áo khoác ngoài, đi đến chỗ nghỉ chân, dùng sức vắt hết nước bên trong.  

 

Sau khi vắt đi vắt lại mấy lần, anh rũ áo khoác rồi đưa cho Nam Khuê: "Hơi ướt, nếu cô không chê thì mặc vào trước đi."  

 

“Được, cảm ơn anh!”  

 

Lần này, Nam Khuê đương nhiên sẽ không từ chối.  

 

Sau khi nhận lấy áo khoác, cô quay người sau đó mặc vào.  

 

Cho đến khi chắc chắn rằng mình không để lộ ra những thứ không nên lộ ra ngoài, cô mới yên tâm quay người lại.  

 

Điện thoại của Chu Tiễn Nam lại vang lên, là Chu Cẩm gọi đến.  

 

“Trời mưa to như vậy, em chạy đi đâu vậy? Có bị ướt không?", Chu Cẩm nói thẳng vào vấn đề.  

 

"Không có chuyện gì đâu, em đang ở chòi nghỉ chân, chị bảo người đến đón em đi.”   

 

“Ừ, em ở đó đợi đi, bọn chị qua đó bây giờ.”  

 

Ý thức được bọn họ chuẩn bị đi tới cùng nhau, Chu Tiễn Nam lập tức ngăn lại: "Chị, em còn có một người bạn, chị cùng mẹ về nhà trước đi, để tài xế đến đón em là được rồi, em không vội."  

 

“Bạn ?” Chu Cẩm nghi hoặc, nhiều chuyện nói: “Bạn gì sao lại quý như vậy? Hơn nữa, bạn của em chị đều gặp rồi, ngồi chung xe cùng về luôn, xe của chúng ta cũng đâu phải là không đủ chỗ.”  

 

"Bọn chị có nhiều người quá, cùng nhau tới đây em sợ sẽ dọa cô ấy sợ mất.” Chu Tiễn Nam đáp.   

 

"Ồ..." Chu Cẩm lập tức hiểu ý: "Hóa ra là thế, vậy chị hiểu rồi, chị với mẹ không đi lên đó nữa, để Phượng Kiều đến đó đón em.”   

 

“Cũng không cần đâu, nhóc con này chỉ gây thêm phiền phức cho em thôi.” Chu Tiễn Nam cau mày.  

 

Ai mà biết vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói bất mãn của Chu Phượng Kiều: "Anh, anh đang nói ai vậy?"  

 

"Anh, anh là cảnh sát đấy, anh nói xấu em gái sau lưng như vậy không tốt đâu nhỉ?”  

 

"Hừ, anh không cho em đi, em vẫn cứ đi đấy."  

 

Chu Tiễn Nam: “……”  

 

Anh cũng đã tính kế rồi, nhiều lúc thế này thế kia, nhưng anh lại không thể làm gì được đứa em gái nhỏ hơn rất nhiều tuổi này của mình.   

 

Nghĩ tới một lát nữa Phượng Kiều sẽ đến đây, Chu Tiễn Nam liền thấy đau đầu.  

 

Đặc biệt là bây giờ Nam Khuê vẫn đang mặc áo khoác của anh.  



Con bé tới nơi, chắc chắn sẽ có mười vạn câu hỏi vì sao, và sẽ nói liên tục suốt đoạn đường. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK