Nam Khuê hơi kinh ngạc: "Vết thương trên người anh đã tốt chưa? Sao lại xuất viện nhanh như vậy?”
"Ừm, cũng ổn rồi."
Bên cạnh, Lâm Tiêu cau mày, haizz, tổng giám đốc Lục vẫn còn quá mức kiêu ngạo.
Cái gì vết thương cũng ổn rồi, rõ ràng không ổn chút nào.
Đêm qua hứng gió lạnh suốt cả đêm, hôm nay cả một ngày không có ăn cơm ngon, thì làm sao có thể tốt chứ?
Nhưng mà, lúc này tổng giám đốc Lục đang có tâm trạng không tốt, cả người đều được bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo, cậu ấy cũng không dám nói sự thật cho cô Nam Khuê.
Hai người ngồi lên xe, hai mươi phút sau, cảnh vật trước mắt càng ngày càng quen thuộc.
Rốt cuộc Nam Khuê cũng phản ứng lại: "Hình như là đường về nhà cũ.”
"Ừm." Anh gật đầu: "Chúng ta đã lâu rồi không về nhà, cha mẹ tôi nhớ chúng ta rất nhiều, nên bảo chúng ta hôm nay về ăn tối."
"À."
Nam Khuê có nhiều cảm xúc phức tạp.
Cô và anh đã ly hôn cũng được khoảng thời gian rồi.
Chẳng qua, nhìn tình hình này, chắc là anh vẫn chưa nói với cha mẹ chồng.
Cho nên, cha mẹ chồng đến bây giờ vẫn chưa biết tin cô ly hôn.
Đến nhà cũ, Lục Minh Bác và Vân Thư đã chờ sẵn, cũng cho người chuẩn bị một bàn ăn tối thịnh soạn, thức ăn trên đó gần như đều món bọn họ thích
Xe dừng lại, Lục Kiến Thành xuống xe trước, Nam Khuê cũng bước xuống theo.
Nhìn lại mọi thứ trước mắt, tôi lập tức cất đi cảm xúc của mình.
Cẩn thận suy nghĩ lại, đúng vậy, từ sau khi ông nội qua đời, cô gần như chưa từng trở về nơi này.
Nghĩ đến ông nội, trái tim Nam Khuê lại đau đớn.
Lục Kiến Thành đứng thẳng bên cạnh cô, đồng thời cong cánh tay thành một vòng cung.
Thấy Nam Khuê không có phản ứng, Lục Kiến Thành mở miệng nói: "Nếu đã diễn trò, vậy thì làm giống chút, đừng để bọn họ nhìn ra sơ hở.”
Nam Khuê gật đầu, chủ động ôm lấy khuỷu tay anh.
Trai tài gái sắc, hai người tay trong tay đi vào bên trong.
Nhìn hình ảnh này, trong mắt Vân Thư nổi lên từng trận chua sót, xứng đôi như thế, vậy mà nói chia tay thì chia tay.
Bà có lỗi với ông cụ, không giúp ông cụ khuyên bảo Kiến Thành và Nam Khuê.
Bà cũng rất hối tiếc.
Cuộc hôn nhân của bà đã đủ tồi tệ rồi, không nghĩ tới cuộc hôn nhân của bọn trẻ cũng không thể được hạnh phúc, còn tệ như vậy.
Thấy bọn họ sắp đến gần, Vân Thư lập tức thu lại cảm xúc của mình.
Đồng thời dùng tay đẩy đẩy cánh tay Lục Minh Bác, cảnh cáo: "Bọn chúng sắp trở về, ông nhớ chú ý cho tôi, đừng để bọn chúng nhìn ra sơ hở gì.”
Kể từ khi con trai của họ không muốn họ biết ly hôn, họ cũng giả vờ không biết.
Tuy nói hai người ly hôn, nhưng rốt cuộc trong lòng bà vẫn tồn tại một phần ảo tưởng.