Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhanh chóng xoay người, khi nhìn thấy Nam Khuê chạy xuống, hơn nữa còn xuống đến cửa, mưa to đang hắt lên người cô, anh không chút suy nghĩ mà lao thẳng đến.

“Sao lại xuống dưới này?” Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Bên ngoài mưa rất lớn, thời tiết cũng rất lạnh, em mặc ít áo, sao chịu được chứ, mau vào đi.”

Nam Khuê không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.

“Mau lên đi, xe và ô anh đều để lại, anh cũng đã gọi điện cho Lâm Tiêu, lát nữa cậu ấy sẽ đến đón em.”

“Vậy còn anh? Tự mình đi sao?”

Yêu nhiều đến bao nhiêu mới có thể dũng cảm đến quên mình như vậy chứ?

“Không cần quan tâm đến anh, anh tự có cách của anh.”

Lúc này Lâm Tiêu lái xe đến, cậu ấy xuống xe đi về phía bọn họ.

“Đưa thiếu phu nhân về nhà, chăm sóc cô ấy cho tốt.”

Dặn dò Lâm Tiêu xong, Lục Kiến Thành xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

“Thiếu phu nhân, tôi đưa cô về.” Lâm Tiêu cầm một chiếc ô rất to, cung kính nói với Nam Khuê.

Nam Khuê ngẩng đầu nhìn chiếc ô cậu ấy đang cầm, đột nhiên nói: “Đưa ô cho anh ấy đi.”

“Chiếc ô này che mưa che gió vô cùng tốt, tổng giám đốc Lục nói để tôi dùng nó che mưa cho thiếu phu nhân.”

Nam Khuê cười nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: “Đưa cho anh ấy đi, tôi không cần.”

Ngay cả anh cô còn không cần chứ nói gì đến một chiếc ô của anh?

“Thiếu phu nhân, chuyện này…” Lâm Tiêu có chút khó xử.

“Vậy tôi tự mình đi.” Nhìn Nam Khuê có vẻ muốn tiến lên cầm ô, Lâm Tiêu lập tức đồng ý: “Thiếu phu nhân, cô chờ một lúc, tôi lập tức đi.”

“Vớ vẩn.”

Lúc Lục Kiến Thành nghe Nam Khuê nhất định muốn đưa ô cho anh thì vô cùng tức giận.

“Tổng giám đốc Lục, tôi thấy thiếu phu nhân rất kiên quyết, chắc cô ấy rất lo cho ngài, ngài vẫn nên nhận thì hơn, cho dù làm ra vẻ chút cũng được.” Lâm Tiêu ở bên cạnh hết lòng khuyên.

Lục Kiến Thành không nhận, cắn răng nhận lại: “Đồ đã đưa rồi tôi cũng không muốn nhận lại, nếu cô ấy đã không cần thì vứt đi.”

Nói xong tay lớn của anh vung lên, chiếc ô kia lập tức rơi xuống mặt đất.

Mặc dù trời đã tối, mưa cũng rất lớn nhưng trong màn mưa dày đặc, Nam Khuê vẫn có thể nhìn thấy rõ chiếc ô kia bị anh ném xuống đất.

Lúc đầu chiếc ô còn bị gió lớn thổi xoay tròn trên mặt đất mấy vòng.

Nhưng chiếc ô nhanh chóng bị mưa làm ướt nhẹp, bên trong chứa càng ngày càng nhiều nước, càng ngày càng nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK