Cảm nhận được phản ứng của cô, Cố Mạc Hàn càng thêm nhập tâm.
Loại cảm giác này, dường như có thể dùng từ "hoang dã" để hình dung.
Nhưng càng về sau, Nam Khuê càng cảm thấy có chút khác.
Không giống mấy lần trước, lần này anh giống như nghiện, hết lần này đến lần khác, như thế nào cũng không muốn buông cô ra.
Thậm chí đến cuối cùng, anh điên cuồng gặm môi cô, ước gì áp cả người cô vào trong người.
Càng làm cho Nam Khuê bất ngờ chính là, hai má của cô chạm đến cái gì đó lành lạnh.
Tiếp theo là giọt thứ hai, giọt thứ ba...
Sau đó, má cô cũng dính mảng ẩm ướt.
"Mạc Hàn, anh làm sao vậy?"
"Tại sao lại khóc?"
Có thể nói, từ khi hai người quen biết đến bây giờ, số lần anh khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vốn là lúc hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, vì sao anh lại khóc?
Nam Khuê đột nhiên bối rối, trong lòng cũng sốt ruột đến không chịu nổi.
Cố Mạc Hàn buông cô ra, vừa lấy tay bối rối lau nước mắt trên mặt cô, vừa nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng, chỉ vì anh quá vui.”
"Khuê Khuê, có thể gặp được em là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh."
"Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ gặp em sớm hơn, yêu em sớm hơn."
Nghe anh nói thế, trong lòng Nam Khuê mới yên lòng.
Ôm lấy anh, Nam Khuê dựa vào lòng anh: "Đây là anh nói đấy, vậy kiếp sau anh nhất định không được thất hứa nha, nếu không em tuyệt đối không tha cho anh đâu.”
"Ừm, anh nhất định nhớ kỹ."
Khi dứt lời, nước mắt trên mặt Cố Mạc Hàn lại rơi xuống.
Chỉ có điều, rất nhanh đã bị gió bên bờ biển thổi tan.
Giống như một làn khói, không còn nữa.
Khi trở về, hai người vẫn nắm tay nhau, giống như một cặp đôi ngọt ngào nhất.
Nam Khuê lúc này đắm chìm trong ngọt ngào.
Hoàn toàn không biết nỗi đau sắp đến.
Phòng bệnh ở phía bên kia.
Chu Hiểu Tinh đang ở trong phòng bệnh xem tivi, còn vừa ăn đồ ăn ngon.
Hoàn toàn không có một chút đau buồn của việc mất con.
Lúc này, mẹ Chu hốt hoảng chạy vào.
"Hiểu Tinh, hỏng rồi, tình hình không ổn."
"Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ nói rõ ràng xem!”
"Vừa rồi không phải mẹ về lấy quần áo thay giặt cho con sao, kết quả mấy người đều lôi kéo mẹ nói, Cố Mạc Hàn lại có thể quang minh chính đại dẫn người phụ nữ kia đi dạo bên bờ biển."
"Không chỉ như thế, cậu ta còn nắm tay ả hồ ly tinh kia, chụp ảnh cho cô ta, đáng ghét nhất là..."
Chu Hiểu Tinh tức giận siết chặt hai tay: "Là cái gì?”
"Bọn họ lại không coi ai ra gì hôn nhau bên bờ biển?"
"Cái gì?"