''Không cần, em để Trần Tranh đi với em là được.''
''Đã rất lâu rồi anh không đi, anh sẽ không quen với nhiều quá trình khác, Trần Tranh quen hơn anh, có anh ấy ở đó em rất yên tâm.''
Dường như Nam Khuê vừa đâm một nhát vào tim Lục Kiến Thành.
Không thấy máu nhưng lại vô cùng đau.
Đúng vậy, anh vắng mặt trong khoảng thời gian cô mang thai, không bên cạnh con gái họ quá lâu.
Rõ ràng chỉ là lần kiểm tra thai định kì vô cùng cơ bản nhưng anh lại không biết gì cả.
Anh đúng là rất thất bại trong việc làm chồng.
Ngay cả vệ sĩ bên cạnh cũng không sánh bằng.
Lục Kiến Thành nắm chặt tay nói: ''Khuê Khuê, anh có thể học.''
''Không cần phải vậy, đã qua gần hết kiểm tra định kì rồi, chỉ còn mấy tuần cuối cùng thôi, để Trần Tranh đi với em là được rồi.''
Lục Kiến Thành hơi hé môi muốn nói gì đó, nhưng anh đột nhiên phát hiện môi mình như bị dính nhựa cao su vậy, không nói được lời nào.
Lúc này Nam Khuê nhẹ nhàng đi qua người anh, sau đó nhìn Trần Tranh: "Đi thôi!"
Trần Tranh do dự nói: ''Thiếu phu nhân, tôi đã nói hết quá trình kiểm tra cho thiếu gia, thật ra ngài ấy đã nắm rõ, để ngài ấy...''
Nhưng anh ta còn chưa nói xong đã bị Nam Khuê cắt lời.
''Nếu như anh không muốn đi với tôi thì tự tôi sẽ đi.''
Dứt lời Nam Khuê vòng qua anh ta đi về phía trước.
"Thiếu gia...'' Trần Tranh hoảng hốt nhìn về phía Lục Kiến Thành.
"Đi với cô ấy đi!'' Lục Kiến Thành lập tức nói.
''Được.''
Mấy phút sau, Trần Tranh ngồi ở ghế lái đưa Nam Khuê đi.
Nam Khuê ngồi ở hàng ghế sau, vẻ mặt cô bình tĩnh, giống như không có chút dao động nào.
Nhưng chỉ có mình cô biết, trong lòng cô đang vô cùng khó chịu.
Tối qua cô để một người đàn ông như Trần Tranh ở trong phòng mình hơn một tiếng đồng hồ.
Hôm nay cô cố ý để Trần Tranh thay thế chuyện mà một người chồng như anh hay làm, đi khám thai với cô.
Cô cho rằng hôm nay anh sẽ nổi giận.
Nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh.
Giống như mặc kệ ai đưa cô đi vậy.
Anh không tức giận, cũng không ghen.
Vậy thì anh quay về bên cạnh cô làm gì chứ?
Vì đền bù, vì áy náy sao?
Đó không phải là điều cô muốn.
Thật ra cô cũng không nỡ làm lơ anh, chỉ là trong lòng cô có chút tức giận và chút tính khí công chúa, muốn để anh dỗ dành một chút mà thôi.
Hai ba ngày mà thôi, cô cũng không chống cự được bao lâu.
Cô chỉ muốn để anh chịu chút cảm giác ''bị lãng quên''.
Thấy anh rộng lượng như vậy, trong lòng cô không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.
Nam Khuê vẫn luôn nhìn về phía trước nên cô không biết rằng Lục Kiến Thành đang chầm chậm lái xe phía sau.