“Tiễn Nam, tôi vô cùng may mắn khi có thể gặp được một người bạn như anh.”
“Tôi đã từng nói rồi, sau này cô gái nào có thể gả cho anh thì cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, hãy tin tôi, anh nhất định sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình thôi.”
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Ừm, hy vọng được như em nói!”
Nói xong, anh ấy lưu luyết sự dịu dàng cuối cùng này, sau đó buông Nam Khuê ra.
“Con đường sau này còn rất dài, hi vọng em và Lục Kiến Thành có thể nắm chặt tay nhau, bách niên giai lão, hoạn nạn có nhau, mãi mãi hạnh phúc.”
Đây chính là lời chúc phúc của anh ấy.
Và cũng chính là tâm nguyện của anh ấy.
Lúc ngồi trên xe đi đến bệnh viện, trong lòng Nam Khuê luôn rất hào hứng và kích động.
Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp anh thôi là trái tim của cô đã đập điên cuồng rồi, làm sao cũng không thể bình tĩnh lại được.
Nghĩ kỹ lại, từ ngày cô bị Phương Thanh Liên đưa đi tới giờ cũng đã gần một tháng cô không được gặp anh rồi.
Xa cách lâu ngày mới được gặp lại, trong lòng cô đều là nhớ thương.
Khi bước chân của cô càng ngày càng tiến gần đến phòng bệnh, trái tim của cô cũng càng ngày càng thấp thỏm lo lắng.
Không biết vì sao, cô thậm chí còn có chút sợ hãi.
Kiến Thành vẫn luôn cho rằng cô đã rời khỏi thế gian này rồi.
Vậy thì, nếu như anh gặp lại cô lần nữa thì cảm xúc của anh sẽ là kinh ngạc?
Hay là hạnh phúc đây?
Rẽ qua hành lang, Chu Tiễn Nam chỉ về phía phòng bệnh phía trước: “Cậu ấy đang ở trong phòng bệnh này, em đi gặp cậu ấy đi, cậu ấy nhìn thấy em nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Ừm!”
Bước đến gần.
Càng ngày càng gần hơn rồi.
Khi dừng bước trước cửa phòng bệnh, trái tim của Nam Khuê liền đập điên cuồng.
Cô giơ tay ra đang tính đẩy cửa phòng bệnh.
Nhưng khi cô nhìn qua tấm kính cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cho cả người Nam Khuê như bị sát đánh.
Trong phòng bệnh, Kiến Thành đang ôm một người phụ nữ khác.
Tuy rằng đó chỉ là một góc của khuôn mặt, nhưng cô nhìn thấy rất rõ ràng, người đó chính là Kiến Thành.
Khi một người đã quá quen thuộc với mình rồi thì chỉ cần một hình ảnh mơ hồ thôi ta cũng có thể nhận ra ngay.
Hơn nữa tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Còn về cô gái kia, bởi vì bị che khuất khá nhiều nên cô nhìn không rõ là ai.
Nhưng đó rõ ràng không phải là mẹ chồng Vân Thư của cô, cũng không phải là Tư Vũ.
Mặc dù đã tận mặt nhìn thấy tất cả, nhưng Nam Khuê vẫn không tin.
Cô không tin Kiến Thành đột nhiên lại thân mật với người phụ nữ khác như vậy.