Nhưng vẻ mặt anh ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Quả nhiên vẫn không lừa được em.”
“Lúc Quý Dạ Bạch đến tìm tôi, tôi đúng là không nghĩ đến chuyện này, ngay cả lúc tạm biệt anh ta tôi cũng cảm thấy là giả, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ lời tạm biệt kia là thật.”
“Có lẽ vào lúc đó anh ta đã quyết định giúp tôi rồi sao?”
“Hơn nữa ba ngày đã có thể thả tôi ra, trừ khi là Quý Anh sửa khẩu cung nếu không thì cho dù mọi người có tìm được chứng cứ cũng không nhanh như vậy được, cho nên chỉ cần liên tưởng một chút là có thể nghĩ thông mọi thứ.”
Chu Tiễn Nam đi lên an ủi: “Đừng nghĩ những chuyện này nữa, điều quan trọng nhất là em đã ra ngoài.”
“Vậy anh ta đâu rồi? Thật sự đi rồi sao?”
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Ừm, sáng sớm hôm nay đã lên máy bay rồi.”
Nam Khuê kinh ngạc: “Sáng sớm hôm nay? Anh ta không đợi đến phiên tòa của Hạ Nhu sao?”
“Anh ta nói tin tưởng pháp luật sẽ ra một bản án công bằng.”
Thay đổi của Quý Dạ Bạch khiến Nam Khuê vô cùng bất ngờ.
Nếu như không xảy ra nhiều chuyện như vậy thì anh ta cũng chỉ là một người đáng thương.
Nhưng cho dù anh ta có giúp cô thì những sai lầm anh ta đã gây ra cũng không thể tha thứ được.
Ví dụ như đến giờ tung tích của Kiến Thành vẫn không rõ.
Nếu như không phải do Quý Dạ Bạch thì một nhà năm người bọn họ sẽ không tách rời như bây giờ.
Ăn cơm xong, Nam Khuê mang theo Niệm Khanh và Tư Mặc vào bệnh viện thăm Vân Thư.
Vân Thư vẫn nằm trên giường như trước, gần như không có gì thay đổi.
Nhưng dù vậy cô vẫn thấy cha chồng mình bận trước bận sau, hết rửa mặt rồi lại chải tóc cho bà.
Không chỉ như vậy, ông còn dùng đôi bàn tay thô ráp kia, vụng về cài lên mái tóc của mẹ chồng cô một chiếc kẹp tóc xinh đẹp.
Bên cạnh kẹp tóc còn thêm mấy đóa hoa anh đào màu hồng phấn.
Hoa đang độ nở rộ, giống như gương mặt ửng hồng của thiếu nữ, vô cùng xinh đẹp.
Lúc ra về, Nam Khuê thấy hoa anh đào ở dưới tầng, lúc này mới biết cha chồng mình tự tay hái mang lên.
Mẹ chồng cô là một người tinh tế, quần áo, cách ăn mặc, dường như tất cả đều được chú ý một cách tỉ mỉ.
Bà thích nhất là hoa, cho nên mỗi ngày cha chồng đều cắm một bình hoa trong phòng bệnh.
Khi lên xe, trong lòng Nam Khuê vô cùng mất mát.
Rõ ràng là một nhà tốt đẹp, bây giờ lại như nhà tan cửa nát.
Nhưng cho dù khó khăn thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Có câu cảnh xuân ngắn ngủi, chỉ chớp mắt mùa xuân đã trôi qua.
Đến mùa hè, đứa nhỏ trong bụng Nam Khuê đã được sáu bảy tháng.
Bụng cô càng ngày càng lớn.
Hành động cũng ngày càng bất tiện.
Cô đợi từng ngày từng ngày.
Nhưng vẫn không có tin tức gì của Kiến Thành.
Đến hè, váy đều nhỏ đi hết, chỗ bụng có chút chật.
Cho nên Nam Khuê để Trần Tranh đi cùng với mình, cô định đến cửa hàng mua mấy bộ quần áo.
Về phần những thứ mà em bé cần sau khi ra đời, cô cũng chưa bắt đầu mua.
Vì cô luôn cảm thấy Kiến Thành nhất định sẽ trở về.
Cho nên cô muốn đợi anh về để cùng nhau đi mua.
Váy mùa hè có rất nhiều kiểu, mặc dù Nam Khuê là phụ nữ có thai nhưng cũng có thể chọn rất nhiều.
Cho nên cô nhanh chóng chọn được kiểu dáng mình muốn.
Lúc trả tiền, cô đưa thẻ cho Trần Tranh để anh ta đi quét thẻ và cầm quần áo đã được gói xong.
“Được, thiếu phu nhân, vậy ngài ngồi ở sopha đợi tôi một lát.”
“Ừm.”
Nam Khuê cầm cốc lên đang định uống, nhưng đúng lúc này ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa hàng.
Cô lập tức ngẩn người.
Bóng dáng ngoài kia giống Lục Kiến Thành như đúc.
Không chỉ như vậy mà ngay cả quần áo anh ấy mặc trên người cũng là bộ mà Kiến Thành hay mặc.
Trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy, trừ khi…
Nghĩ đến khả năng nào đó, Nam Khuê lập tức đặt cái cốc trong tay xuống, lao ra ngoài như điên.
Đầu não cô gần như trống rỗng, cô đã không còn nghĩ được gì nữa, chỉ có thể đuổi theo bóng dáng ngoài kia theo bản năng.
Vì bước chân của người đàn ông kia khá dài, tốc độ cũng nhanh, Nam Khuê sợ mất dấu nên cũng đi rất nhanh.