Đột nhiên, cô cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, lúc phản ứng lại đã bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
"Này, sao anh lại ôm em lên, mau bỏ em xuống."
"Không bỏ xuống."
Lục Kiến Thành vẫn ôm chặt lấy cô, đồng thời sải bước đi về phía trước.
"Hai bên đều là người, da mặt em mỏng, anh mau bỏ em xuống." Nam Khuê lại nói.
Thì thầm mỉm cười, anh trả lời: "Vậy thì dựa đầu vào lòng của anh."
"Nhưng mà, thật ra không dựa vào cũng không sao, trời tối, bọn họ đều sẽ không thấy rõ em."
Nói như vậy, nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Hơn nữa, Lục Kiến Thành nhanh chóng ôm cô đi về phía nơi sáng sủa.
Khi đến nơi, Nam Khuê sững sờ, cũng hoàn toàn quên mất mình vẫn được Lục Kiến Thành ôm vào lòng.
Trước mắt bố trí những chùm đèn điểm xuyến giống như một đại dương ánh sáng.
Phía dưới bày bàn ghế màu trắng rất nhẹ nhàng.
Trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn ngon, một bàn siêu thịnh soạn.
Hai bên cũng đã rót xong rượu vang đỏ, một cơn gió nhẹ thổi qua, rượu vang đỏ ở trong ly rượu nhẹ nhàng lay động, nhảy múa theo gió, tràn ngập linh động.
Lục Kiến Thành đi tới trước, như một quý ông kéo một cái ghế ra, sau đó làm ra tư thế mời: "Cô Nam Khuê, có thể ngồi vào chỗ rồi.”
Nam Khuê được yêu thương mà sợ hãi.
Hơi sững sờ, tay cô đã bị Lục Kiến Thành nắm lấy, sau đó dẫn ngồi vào ghế.
Ngay sau đó, anh kéo ghế của mình và ngồi ở phía bên kia.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mặc dù có chút mát mẻ, nhưng cũng không lạnh.
Nam Khuê nghiêm túc ngửi ngửi, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Kiến Thành: "Thật là thơm nha, hình như em ngửi thấy mùi hoa rồi.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe hoa từ phía sau chậm rãi đẩy lên, sau đó dừng lại bên cạnh Lục Kiến Thành.
Anh đứng dậy, ngón tay thon dài lặt một vài bông hoa từ bên trong, sau đó nhanh chóng đan chúng.
Cuối cùng, một vòng hoa xinh đẹp đã dần dần hình thành trên tay anh, đẹp đến kinh ngạc.
"Đẹp không?" Cách ánh đèn dịu dàng, anh mỉm cười hỏi cô.
Nam Khuê khẽ gật đầu.
"Vậy anh đeo cho em nha."
Nói xong, anh đã cầm vòng hoa đi đến bên cạnh Nam Khuê.
Nhanh chóng đặt vòng hoa xinh đẹp kia lên đầu Nam Khuê, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trong hơi thở đều tràn ngập hương hoa, thật sự là một hương thơm phảng phất.
Đúng lúc này, Lục Kiến Thành đột nhiên vươn tay ra.
Nhìn thấy thứ sáng bóng lấp lánh trong lòng bàn tay anh, Nam Khuê quả thực không dám tin.
"Cái này vậy mà còn có vòng cổ, anh tìm được ở đâu vậy?" Cô mở miệng, đôi mắt sáng ngời đầy thán phục và bất ngờ.