“Các bạn nhỏ, nhanh cố lên, nói thêm mấy lời nữa với mẹ đi.”
“Mẹ có thể nghe thấy lời của các cháu đấy.”
Lục Kiến Thành ôm lấy đầu Năm Khuê, rồi hôn lên trán cô một cái.
Vài phút sau, bác sĩ cuối cùng cũng đã có thể thở phào một hơi rồi: “Tốt rồi, máu đã thật sự ngừng chảy rồi.”
Sau đó, bọn họ nở nụ cười mệt mỏi nhìn về phía Tư Mặc và Niệm Khanh: “Các bạn nhỏ, các cháu yên tâm nhé, mẹ đã vượt qua nguy hiểm rồi.”
“Mẹ các cháu nhất định sẽ tỉnh lại thôi, bây giờ các cháu đi ra ngoài trước nhé, được không?”
Đến bây giờ, Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ vậy.
“Thật sự đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?” Anh hỏi một cách máy móc, trong đầu vẫn đầy trống rỗng.
“Yên tâm đi, máu đã ngừng chảy rồi, cô ấy không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, một lát nữa là có thể đưa về phòng bệnh rồi.”
Một lần nữa nghe được câu trả lời chắc chắn của bác sĩ, Lục Kiến Thành mới cảm thấy bản thân sống lại.
Anh của lúc nãy, chỉ như là một cái xác không hồn.
Cúi đầu xuống hôn lên trán Nam Khuê một cái nữa, Lục Kiến Thành xúc động nói: “Bà xã, anh và các con sẽ ở bên ngoài chờ em!”
Lúc anh đứng dậy, một vài giọt nước mắt như sáp nóng rơi trên trán Nam Khuê.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Chúng trong suốt như pha lê, nhưng lại rất nặng nề.
Lúc Lục Kiến Thành đưa ba đứa con đi ra ngoài, mọi người đều nhìn anh đầy mong chờ.
“Máu ngừng chảy rồi, bác sĩ nói là cô ấy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi.”
Sau khi nghe xong câu này của anh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Quá tốt rồi.”
Chu Tiễn Nam đã bế Đông Họa đi điều trị rồi, những người khác thì vẫn ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi.
Một tiếng sau, Nam Khuê được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bởi vì các dấu hiệu sống của cô đã ổn định, hơn nữa cũng đã thoát khỏi nguy hiểm nên mọi người đều rất vui mừng.
Trên khuôn mặt cũng không còn nặng nề nữa mà đã từ từ xuất hiện nụ cười.
Lục Kiến Thành trông nom Nam Khuê, hai mắt anh gần như không chớp mà nhìn chằm chằm cô, không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Còn có một người đàn ông nữa cũng giống như anh.
Cố Ngôn Bân.
Ông ấy đứng ở phía bên kia của giường bên nghiêm túc nhìn cô.
Càng nhìn, ông ấy lại nghĩ đến bản thân lúc nhỏ.
Đặc biệt là cặp lông mày và đôi mắt, thật sự giống hệt với ông ấy lúc nhỏ.
Quá giống rồi.