"Đúng là Tư Vũ kém rất nhiều khi so sánh với cháu."
"Cha mẹ con bé qua đời sớm, nếu không có ông nội là ông thì con bé đã sớm là một cô nhi, lúc ông đi rồi con bé sẽ còn một mình trên thế giới, ông thật sự rất lo lắng."
"Cho nên Lục thiếu phu nhân, hôm nay ông già này trịnh trọng gọi cháu một tiếng như vậy, ông già này cũng thật lòng nhờ vả cháu, cho dù lúc trước có xích mích gì thì cũng mong cháu đừng ghi hận với Tư Vũ."
Nghe được những lời này, Nam Khuê không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Giờ phút này, khuôn mặt ông nội như hiện rõ trước mặt cô.
Có lẽ cô và Lâm Tư Vũ đều bất hạnh như nhau, một người cha mẹ mất sớm, một người không có cha.
Nhưng hai cô lại đồng thời có cuộc sống mà nhiều người ngưỡng mộ.
Không liên quan đến những chuyện khác, hai người đều có những người ông luôn cưng chiều họ.
Nam Khuê lau nước mắt, cô đột nhiên nhớ đến bài thơ viết thời tiểu học.
"Lúc ông nội còn sống, tất cả mưa gió đều sẽ vòng qua em mà hướng vào người ông."
Đó chính là ông nội của các cô đấy, không phải như vậy sao?
"Ông nội..." Nam Khuê gọi một tiếng này là muốn ông cụ Lâm yên tâm.
"Ông nội, ngài yên tâm đi, cháu không oán hận Tư Vũ gì cả, cháu cũng đã sớm tha thứ cho cô ấy rồi, ông yên tâm, từ nay về sau cháu nhất định sẽ đối xử với cô ấy như em gái ruột của mình, nhà họ Lục cũng nhất định trở thành chỗ dựa cả đời của cô ấy."
"Được, được! Nhóc con, cháu mới gọi ông là gì?" Ông cụ Lâm kích động nói.
Lúc nghe thấy xưng hô này, Nam Khuê lập tức khóc không thành tiếng.
Nhóc con?
Xưng hô này, từ trước đến nay, trong thời gian lâu như vậy, ngoài ông nội thì chưa từng có người khác gọi cô như vậy.
Chưa từng có.
Giờ phút này, Nam Khuê nghĩ, cho dù không vì bất cứ thứ gì, chỉ vì một tiếng "nhóc con" thân thuộc như trong quá khứ này, tất cả mọi thứ đều đáng giá.
"Ông nội, con biết đây là ông đang ở trên trời chỉ dẫn cho con, đúng không? Ông yên tâm, Khuê Khuê nhất định sẽ nghe theo lời chỉ dẫn của ông mà làm thật tốt."
"Cảm ơn ngài, ông Lâm, thật ra ngài cũng đã giúp cháu hoàn thành một tâm nguyện."
"Cảm ơn cháu, nhóc con!"
Sau lưng lại vang lên tiếng cảm ơn của ông cụ Lâm.
Nam Khuê đi ra khỏi phòng, cô để thời gian cuối cùng lại cho Lâm Tư Vũ.
Trạng thái của ông cụ Lâm bây giờ đã rất ổn, ngay cả nói chuyện cũng rất khỏe mạnh.
Nhưng cũng vì vậy nên Nam Khuê càng liên tưởng đến cụm từ "hồi quang phản chiếu (2)".
(2) ý nói sự minh mẫn cuối cùng của người sắp qua đời