Kết quả lúc vào cửa, Lục Kiến Thành còn tự nhiên hơn cô tưởng tượng, trực tiếp sải bước đi về phía phòng khách, sau đó cầm lấy ly của cô rót một ly nước, ngửa đầu, nốc một hơi cạn hết ly.
Nam Khuê ngây ngẩn cả người.
“Lục Kiến Thành, anh đợi chút, anh đang lấy cái ly của tôi.”
“Anh biết.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê: “…”
Nghĩ thầm, anh biết còn lấy ly của cô uống nước à?
Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Kiến Thành nhướng mày: “Trong nhà này chỉ có em và Lâm Niệm Sơ ở, cũng chỉ có chén của hai người, anh không lấy của em, chẳng lẽ dùng đồ Lâm Niệm Sơ?”
Nam Khuê suy nghĩ một chút, hình như là có lý.
Sau đó, Lục Kiến Thành cầm ly của cô rót thêm một ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Không đúng, chờ đã…
Nam Khuê mới có phản ứng lại, vừa rồi cô hoàn toàn bị Lục Kiến Thành đào hố cho cô nhảy vào.
Cái gì gọi là không lấy của cô cũng chỉ có thể dùng của Lâm Niệm Sơ.
Anh rõ ràng có thể dùng ly dùng một lần mà.
Người đàn ông này, quá xảo quyệt.
Nói tới đây, Nam Khuê lập tức nhớ tới dấu dâu hôn trên cổ, càng lúc càng tức giận.
Đưa tay chỉ chỉ cổ mình, Nam Khuê có chút khó xử nói: “Anh cố ý đúng không?”
Lục Kiến Thành đã sớm hiểu, chỉ cố ý làm bộ như không hiểu.
“Cố ý cái gì?” Anh nhấp một ngụm nước.
“Anh còn giả bộ, rõ ràng chính là anh cố ý, còn không nói cho tôi biết, anh có biết lúc nảy bị bọn họ phát hiện tôi xấu hổ thế nào không?”
Nghĩ đến tình cảnh đó, bây giờ Nam Khuê vẫn cảm thấy xấu hổ, ước gì có thể tìm được một hố để chui xuống.
Trái lại Lục Kiến Thành, sau khi nghe cô nói, nội tâm điên cuồng bắt đầu khởi động, rồi lại làm bộ thờ ơ hỏi: “Bọn họ nhìn thấy rồi?”
“Đương nhiên, còn là bọn họ chủ động mở miệng hỏi, nếu không bây giờ tôi cũng không biết.”
Nam Khuê càng nghĩ, càng cảm thấy tức giận: “Lục Kiến Thành, anh cố ý đúng không, anh trở nên xấu xa, ngang ngược như vậy từ lúc nào vậy?”
Nam Khuê vừa nói, vừa nhịn không được đưa tay đánh vào ngực anh.
“Đau, miệng vết thương của anh còn chưa khỏi, vẫn còn hở.” Lục Kiến Thành ấm ức nói.
Nam Khuê rất tức giận, cũng không muốn để ý tới anh: “Lại giả bộ đáng thương lừa tôi, anh trở thành diễn viên khi nào vậy?”
“Khuê Khuê, anh không lừa em, đau thật.”
“Hơn nữa vì chờ cùng ăn cơm với em, anh nhịn đói đến bây giờ, bụng cứ kêu ùng ục.”
Nghe anh nói, rốt cuộc Nam Khuê vẫn mềm lòng.
Đồng thời cũng ghét chính mình, vì sao mỗi lần đều không tàn nhẫn với anh được chứ?
Rõ ràng anh đáng ghét như vậy, xấu xa như vậy, cô vẫn không kìm được mà đau lòng.
“Vết thương thế nào rồi? Bây giờ còn đau không?”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô đặt lên môi, sau đó nói: “Hôn em sẽ không cảm thấy đau nữa.”
“Miệng lưỡi trơn chu.”
Cũng chỉ có cô chịu được anh, đổi lại là người khác mới không quen với tính tình của anh đâu?
Bụng lại truyền đến một trận ùng ục.
Nam Khuê nhìn về phía anh: “Không phải đã nói không ăn cùng anh sao, bảo anh ăn một mình rồi mà?”
“Nhưng anh muốn chờ em cùng ăn.”
“Vậy anh có đói bụng hay không, có muốn tôi nấu chút đồ ăn cho anh không? Anh muốn ăn gì?”
“Không cần.” Lục Kiến Thành nói, lập tức nắm tay Nam Khuê: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
“Trên người anh còn có vết thương, không thích hợp đi lại bên ngoài, vẫn nên ở yên thì tốt hơn.”
“Không sao, chết…” Không được.
Lục Kiến Thành còn chưa nói hết lời, đột nhiên, Nam Khuê giống như bị xúc động.
Cô đưa tay ra, nhanh chóng che miệng anh lại, nghiêm túc cảnh cáo: “Thu hồi lại, sau này anh không được phép nói chữ đó!”