“Lục Kiến Thành, anh làm gì vậy?”
Anh bước rất nhanh, khiến Nam Khuê có chút không theo kịp.
Hơn nữa, cô hoàn toàn không đoán được anh đột nhiên kéo cô lên tầng để làm gì.
“Anh đi chậm chút, TV còn chưa tắt.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành hô một tiếng, TV ngay lập tức được tắt.
Vừa vào đến phòng ngủ, Lục Kiến Thành liền đóng cửa lại, sau đó nắm tay cô ấn vào cửa.
Đôi mắt đen của anh sâu thẳm nhìn Nam Khuê.
“Anh hơi khát.”
“Vậy, em đi rót nước cho anh.”
“Không cần đâu.”
Nói xong, Lục Kiến Thành liền cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi cô.
Nam Khuê mở to hai mắt, gần như không thể tin được.
Cho nên, anh vội vàng kéo cô lên tầng như vậy, hoàn toàn không phải vì chuyện khác, mà chỉ muốn … muốn … hôn cô.
Nếu không phải vì nắm lấy áo của anh và dựa lưng vào cửa, Nam Khuê nghi ngờ rằng mình đã ngã mất rồi.
Chưa từng thấy sự dịu dàng và điên cuồng cùng tồn tại ở cô, mấy lần đều khiến cô không chịu nổi.
Thế nhưng, cho dù có sa vào thêm lần nữa, có một số thứ cô luôn có thể phân biệt rõ ràng.
Lúc chia tay, hai mắt của Lục Kiến Thành đỏ như máu, chứa đầy lửa, hy vọng thẳng thắn và khẩn thiết như vậy, cô không còn là một cô gái hai mươi tuổi nữa, làm sao có thể không hiểu?
“Khuê Khuê…”
Trán anh áp vào trán cô, gọi một cách dịu dàng âu yếm.
“Có phải em vẫn còn sợ không?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng nhặt những lọn tóc trên trán cô rồi vén ra sau tai.
Sau đó, ngón tay anh lướt xuống má cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh thật dịu dàng, bàn tay và đôi mắt, mọi thứ đều tràn đầy sự dịu dàng.
“Xin lỗi em, trước đây là anh không tốt, em yên tâm, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn.”
Nam Khuê cúi đầu, không nói gì cả.
Nhưng mặt cô đã đỏ thành một đám mây màu rồi.
Cô thừa nhận, cô chưa bao giờ có sức chống cự đối với anh.
Ngay cả sau khi anh làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, cô vẫn có rất nhiều tưởng tượng viển vông về người đàn ông trước mặt mình.
Tưởng tượng khi hai người yêu nhau thì sẽ như thế nào?
Tưởng tượng đám cưới của hai người sẽ ra sao?
Tưởng tượng hai người cùng đưa em bé đi du lịch sẽ như thế nào?
Tóm lại, có rất nhiều rất nhiều….
Rõ ràng là nên từ bỏ, không nên yêu nữa, nhưng sao lại không học được!
Nam Khuê à Nam Khuê, mày đúng là hết thuốc chữa mà, thừa nhận đi, mày yêu anh ấy, yêu đến mức không còn thuốc chữa, yêu đến nỗi không chừa lại cho mình con đường lui nào.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô cảm thấy Lục Kiến Thành là ánh mặt trời, chiếu sáng thế giới của cô, làm dịu đi cuộc sống của cô, và mang đến cho cô hy vọng tươi đẹp và rực rỡ.
Sau đó, anh chính là người cứu rỗi cô.
Vì cuộc hôn nhân này, giúp cô thoát khỏi Đỗ Quốc Khôn, từ cuộc sống khó khăn không có nơi sống ổn định trước đây, trở nên không cần lo nghĩ, thậm chí còn trở thành Lục thiếu phu nhân mà bao người ngưỡng mộ.
Nhưng hiện tại, anh chính là thuốc độc.
Rõ ràng khiến trái tim cô, cơ thể cô bị tổn thương, thậm chí khiến lục phủ ngũ tạng của cô không còn nguyên vẹn.
Nhưng cô vẫn nghiện, có học thế nào cũng học không nổi, không thể bỏ được.
“Khuê Khuê….”
Anh một lần nữa gọi tên cô, vẫn cứ dịu dàng như nước, Nam Khuê giờ đây đã không thể chịu nổi nữa.
“Nhưng mà, em vẫn chưa tắm.”
“Chúng ta tắm chung!”
Lục Kiến Thành nói rồi liền bế cô vào trong phòng tắm.
Nước trong phòng tắm xối xả.
Bên trong hơi nóng bốc lên.
Tiếng hô hấp trở nên nóng bỏng.
Trái tim của hai người cũng trở nên nóng bỏng.
Nam Khuê chưa bao giờ cảm thấy mình ở gần anh như vậy, nhưng giây phút đó, rất gần, rất gần.
Đầu cô dán ngay trên vị trí trái tim anh, cô có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh đập mạnh mẽ từ lồng ngực anh.
Nó rất rõ ràng và nhiệt liệt.
Cuối cùng, cô cũng không nhớ làm thế nào để trở lại giường.
Tóm lại, vừa mới đặt lưng xuống giường cô đã ngủ luôn rồi.
Lúc tỉnh lại, cả người mỏi nhừ không chút sức lực, Lục Kiến Thành thì nằm ở bên cạnh.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh sâu như cắt, mũi cao, mắt sâu, lông mày đen rậm, chỗ nào cũng hoàn hảo đến gần như không thể bắt bẻ.
Nam Khuê nhìn anh, đột nhiên cảm thấy giây phút này thật sự rất bình yên.
Cô dường như cũng đã trở nên tham lam.
Cô bắt đầu muốn nhiều hơn nữa, muốn sự chiều chuộng của anh, sự dịu dàng của anh và cả tình yêu duy nhất của anh.
“Nắm lấy tay anh, chung sống đến già.”
Đây là tình yêu mà cô mong muốn nhất, nếu có thể, cô rất muốn nắm lấy tay anh và cùng anh đi đến già!
Tay của Nam Khuê nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của anh và dò xét một cách cẩn thận.
Trong lòng không khỏi nghĩ: “Đồ ngốc, đại ngốc.”
“Lục Kiến Thành, tên đại ngốc nhà anh.”
“Người em thích chính là anh, sao anh lại có thể không cảm nhận được chứ! Đúng là ngốc chết mất.”
Nam Khuê đang mê mẩn suy nghĩ, thì đột nhiên, Lục Kiến Thành bỗng nhiên mở mắt, dùng giọng nói gợi cảm chầm chậm nói: “Nhìn trộm anh?”
Nam Khuê lập tức rụt tay lại: “Vớ vẩn, đâu có nhìn trộm, rõ ràng là nhìn công khai.”
“Vậy sao?” Anh khẽ cao giọng.
“Đương nhiên rồi.”
“Ồ?” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn: “Vậy thì em nói xem, anh với người đàn ông trong phim kia, ai đẹp trai hơn?”
Nam Khuê vừa hé môi muốn trả lời.
Lục Kiến Thành cố ý dọa nói: “Nghĩ kỹ rồi hẵng nói nha, nếu không anh sẽ trừng phạt đó.”
Nam Khuê cười trả lời: “Ừmm, đều đẹp, mỗi người đẹp một kiểu.”
Quả nhiên, ai đó đã ngay lập tức đen mặt.
Lục Kiến Thành đưa tay về phía Nam Khuê, ngay sau đó, Nam Khuê đã cười và xin tha: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai, anh là người đẹp trai nhất.”
“Đẹp trai nhất trên đời.”
“Không được rồi Lục Kiến Thành, mau dừng lại, em cười đau cả bụng rồi.”
Nam Khuê nhẹ giọng xin tha, cuối cùng, Lục Kiến Thành mới bỏ qua cho cô.
Ăn xong bữa sáng, Lục Kiến Thành đi làm, trước khi đi anh đột nhiên hỏi cô một cách khó hiểu: “Hôm nay em ở nhà cả ngày à?”
“Ừm, đúng vậy!”
Lúc đó, Nam Khuê vẫn còn chưa hiểu gì.
Thế nhưng, một giờ sau, khi Lâm Tiêu đứng trước cổng, Nam Khuê cuối cùng cũng hiểu ra.
Hóa ra là phái Lâm Tiêu đến tìm cô.
“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục bảo tôi đến, ngài ấy đã chuẩn bị cho cô một món quà nhỏ.” Lâm Tiêu cười cung kính nói.
Nam Khuê nhìn những chiếc hộp lớn nhỏ phía sau cậu, thì nghi hoặc hỏi: “Cậu có chắc là món quà nhỏ không?”
“Vâng, tổng giám đốc Lục nói như vậy ạ, nhưng mà thiếu phu nhân, cô phải đợi thêm một chút rồi, để chúng tôi sắp xếp một chút đã.”
Quà gì mà còn phải sắp xếp nữa.
Làm gì mà bí ẩn như vậy.
“Vậy các cậu cần bao lâu?”
“Khoảng một tiếng ạ.”
“Được.”
Sau đó, Nam Khuê nhìn Lâm Tiêu sai người lần lượt mang những chiếc hộp lên tầng hai.
Cô đếm qua những chiếc hộp lớn nhỏ, ừmmm, chắc phải có tầm trăm cái.
May mà có nhiều người, nếu không thì không biết mấy cái hộp này phải bê đến khi nào!
Nam Khuê đến thư phòng để đọc sách, bởi vì đang đắm chìm trong việc phân tích ca bệnh, cho nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Rất nhanh, đã được một giờ đồng hồ.
Cửa thư phòng vang lên, Nam Khuê đứng dậy đi mở cửa.
“Sao anh lại về rồi? Không phải anh đi làm rồi sao?” Nhìn thấy Lục Kiến Thành đứng cười ngoài cửa, Nam Khuê khá bất ngờ.
“Về để đưa em đi tự tay mở quà!” Lục Kiến Thành nói.