Chỉ cần nhà họ Lục tốt lên, công ty tốt lên thì anh sẽ đi tìm cô.
Một tuần không được thì một tháng.
Một tháng không được thì một năm.
Một năm không được thì năm này qua năm khác, đến khi tìm được cô mới thôi.
Đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đón cô và bé con về nhà.
"Khuê Khuê, chờ anh được không? Chờ xử lí xong mọi thứ, anh sẽ tự mình đón em về."
Nói xong câu đó, Lục Kiến Thành đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó anh cạo sạch râu, thay âu phục màu đen, đi giày da ra ngoài.
Nghe âm thanh cộc cộc của giày da dẫm trên mặt đất, khóe miệng Vân Thư cuối cùng cũng nâng lên thành một nụ cười vui mừng.
Bà biết con của bà sẽ không mãi chìm xuống.
Nó nhất định sẽ tỉnh lại.
Cũng nhất định sẽ có cách cải tử hoàn sinh.
Dù thất bại cũng không cần vội.
Bà sẽ vĩnh viễn bên cạnh con trai bà.
Vân Thư yên lặng xoay người về phòng mình.
Đi được nửa đường đến công ty, Lục Kiến Thành nhận được điện thoại của Lâm Tiêu.
"Tổng giám đốc Lục, có truyền thông tiết lộ công ty chúng ta không đủ để quay vòng vốn, bây giờ giá cổ phiếu đang tụt không phanh."
Lục Kiến Thành nhìn biểu đồ cổ phiếu trên điện thoại.
Hoàn toàn chính xác, tụt dốc không phanh.
Nhưng lần này, rõ ràng anh bình tĩnh hơn lần trước nhiều.
"Cậu đưa ba tài liệu trên bàn tôi đến nhà họ Lâm." Anh trầm giọng nói, bình tĩnh không chút rối loạn.
"Tổng giám đốc Lục, ngài muốn đến nhà họ Lâm sao? Nhưng hình như tin tức lần này là từ nhà họ Lâm mà ra."
"Tôi biết." Lục Kiến Thành tiếp tục: "Cũng vì như vậy nên mới càng phải đi."
Lục Kiến Thành nhanh chóng đến nhà họ Lâm.
Xe dừng ở cổng, anh nhận được đáp án trong dự liệu.
"Thật xin lỗi tổng giám đốc Lục, hôm nay lão gia nhà chúng tôi không khỏi, không tiện tiếp khách."
Giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành vang lên: "Tôi biết, nhưng tôi nghĩ ông hiểu sai ý tôi rồi, tôi chưa hề nói muốn đến gặp Lâm lão gia, tôi đến gặp cô Lâm."
"Cô chủ?" Rõ ràng quản gia cũng bất ngờ.
Nhưng tốc độ phản ứng của ông ta cũng rất nhanh: "Hôm nay tâm trạng của cô chủ không tốt, nói không muốn gặp khách."
"Vậy thì tốt, bây giờ ông trở về nói với cô chủ nhà ông, tôi đã sai, tôi đảm bảo tâm trạng cô ta sẽ tốt."
Quản gia nửa