Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nam Khuê nhẹ nhàng lắc đầu.  

 

Được rồi, đã đến lúc này rồi mà anh còn lừa cô.  

 

"Em không muốn đến bệnh viện, trong nhà em có thuốc hạ sốt, em uống chút thuốc là được rồi."  

 

"Ở đâu, anh lấy cho em."  

 

"Ngăn kéo thứ hai ở phòng khách."  

 

"Được."  

 

Uống thuốc xong, Nam Khuê đặc biệt chân thành nói với Lục Kiến Thành: "Cảm ơn!"  

 

Lục Kiến Thành nghe xong, lập tức xoa đầu Nam Khuê: "Đồ ngốc, em nói gì vậy? Còn nói cảm ơn với anh nữa, em sốt nên mơ màng sao?"  

 

"Em ngủ trước đi, anh đi nấu cháo cho em."  

 

Nam Khuê nằm trên giường trùm kín chăn.  

 

Không ai biết rằng, lúc này cô đang nằm bịt chặt miệng mình khóc thầm.  

 

Cô rất rất rất khó chịu.  

 

Rõ ràng giây trước vẫn còn đang trên thiên đường.  

 

Một giây sau đã rơi thẳng xuống địa ngục.  

 

Nam Khuê không biết mình ngủ như thế nào.  

 

Trong mơ, cô ngủ vô cùng nặng nhọc.  

 

Cô mơ thấy mẹ, cô thậm chí còn khổ sở cầu xin mẹ cho cô đi cùng, một mình cô ở nơi này quá mệt mỏi.  

 

Cô còn mơ thấy bé con của mình, bé nói bé nhớ mẹ.  

 

"Mẹ..."  

 

"Mẹ..."  

 

Bé con gọi cô, bé gào khóc, thậm chí còn đưa tay muốn ôm cô một cái.  

 

Trái tim Nam Khuê vô cùng đau khổ.  

 

Trong mơ cô đang khóc.  

 

Bên ngoài cô cũng đang khóc.  

 

"Khuê Khuê..." Lục Kiến Thành luôn nắm chặt lấy tay cô.  

 

Anh đang gọi cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng cô như hoàn toàn chìm vào giấc mộng của mình, một chút cũng không nghe thấy lời anh gọi.  

 

Cô khóc vô cùng đau lòng, khóc đến tan nát cõi lòng, giống như tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều không liên quan đến cô.  

 

Thấy cô khóc, Lục Kiến Thành cảm thấy rất đau lòng.  

 

Nhất là khi nghe cô gọi "mẹ", trong lòng anh càng khó chịu hơn.  

 

Anh nghĩ, Khuê Khuê chắc chắn đang nhớ đến mẹ của mình.  

 

"Bảo bối..."  

 

"Thật xin lỗi, bảo bối..."  

 

Thấy bé con khóc đau lòng như vậy, cô đưa tay, muốn ôm bé con của mình một cái, muốn tiến lên nhìn con của mình.  

 

Nhưng cho dù cô có đưa tay ra bao lâu thì cũng không có tác dụng, cô căn bản không chạm vào bé con được.  



Lục Kiến Thành ở bên cạnh cũng không chịu được. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK