Giọng nói dịu dàng ấm áp của Chu Tiễn Nam khẽ bên tai: “Trước đây không có, nhưng bây giờ có rồi.
“Xin lỗi, hôm nay tôi đến đây không phải để xem mắt mà là muốn nói cho cô biết, quỹ đạo cuộc sống của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, miễn cưỡng ở bên cạnh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Nếu như tôi nói có chỗ nào không hay thì hi vọng cô thứ lỗi, cuối cùng, tôi thành tâm chúc cô có thể tìm được bạch mã hoàng tử của mình.”
Nghe thấy những lời của Chu Tiễn Nam, cô gái lộ ra chút buồn bã.
Nhưng dù sao cũng là một thiên kim tiểu thư có học thức, khi mọi chuyện đã rõ ràng bày ra trước mắt rồi cô ấy cũng không cưỡng cầu nữa.
Sau khi im lặng được một lúc, cô gái ngẩng đầu lên: “Anh quả nhiên thẳng thắn giống như những gì mọi người nói, không tồi, cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, một người ưu tú như anh đã chọn cô ấy thì chắc chắn cô ấy có điểm gì đó đặc biệt ưu tú.”
“Cảm ơn lời chúc của anh, tôi cũng chúc hai người có thể thành công may mắn, hạnh phúc bên nhau.”
Nói xong, cô gái kia cầm lấy chiếc túi hiệu lên, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc mượt mà rồi nho nhã quay người rời đi.
Khi bóng người của cô gái vừa rời khỏi, Chu Tiễn Nam liền lập tức buông tay Đông Họa ra.
Đồng thời nói: “Thật ngại quá, vừa nãy làm phiền cô rồi. Cô gái đó là đối tượng xem mắt mà mẹ tôi sắp xếp, nếu như tôi chỉ từ chối thôi thì sau này mẹ tôi có thể sẽ lại sắp xếp cho tôi xem mắt với những cô gái khác nữa.”
“Vừa hay cô nói muốn trả đồ cho tôi, tôi đã nghĩ tới nghĩ lui, đây có thể là cách tốt nhất rồi, làm phiền cô rồi.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Đông Họa mỉm cười phóng khoáng, che giấu đi sự thất vọng trong lòng.
“Không có gì đâu, tôi biết mà, anh yên tâm, tôi sẽ không hiểu nhầm gì đâu. Nhưng, tôi đã giúp anh một việc lớn vậy rồi, anh có phải cũng có thể đồng ý một yêu cầu nho nhỏ của tôi không!”
“Đương nhiên rồi.”
“Đồng ý nhanh vậy, anh không sợ tôi bảo anh làm chuyện xấu gì sao? Hoặc là thèm muốn thân phận và tài sản của anh?”
“Không đâu, cô không phải loại phụ nữ đó.”
“Được thôi, vậy tôi sẽ giữ lại cơ hội lần này, sau này nếu như tôi cần, anh cũng sẽ đến giúp tôi một lần, thế nào?”
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Được.”
Hai người cùng nhau đi đến quán ăn gần đó để dùng bữa, nhưng vừa mới ăn được một nửa thì Chu Tiễn Nam lại nhận được nhiệm vụ.
“Xin lỗi, bác sĩ Đông, tôi có lẽ phải rời đi trước, hi vọng cô đừng để bụng.”
Đông Họa cố ý hỏi ngược lại: “Vậy nếu như tôi để bụng thì sao?”
Chu Tiễn Nam hiển nhiên không nghĩ rằng cô ấy sẽ trả lời như vậy, nên khi nghe thấy thế anh ấy liền đứng nhìn.
Nhìn thấy thế, Đông Họa liền bật cười giải thích: “Chúng ta cũng tính là đã quen biết một khoảng thời gian rồi nhưng anh vẫn luôn gọi tôi là bác sĩ Đông, thật ra, anh có thể gọi tôi là Họa Họa như lúc nãy mà.”
Đông Họa đã phải lấy hết dũng khí để nói ra những lời này.
Nói xong, cô ấy lại thập thỏm, căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
Dưới bàn, cô nắm chặt tay lại, cố gắng giả vờ rằng mình không để ý.
Hai phút sau, khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của anh ấy, mãi không nói ra cái tên mà cô ấy mong muốn, Đông Họa liền lập tức gượng cười để che giấu đi sự ngại ngùng trên mặt: “Không”
“Họa Họa, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô!”
Nhưng, chính vào lúc này, Chu Tiễn Nam lại đột nhiên mở lời.
Nghe thấy cái tên này, trái tim của Đông Họa liền đập thình thịch.
Chỉ là một điệp từ;
Nhưng hai từ “Họa Họa” nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng anh ấy lại có thể gột rửa hết tất cả những điều không vui và phiền muộn của cô.
Ngày hôm nay, bầu trời của Đông Họa tỏa sáng rực rỡ, đến cả không khí cũng phảng phất hương hoa khiến người ta say mê.
Rõ rằng chỉ là hai từ rất bình thường, người từng gọi qua cái tên đó cũng rất nhiều.
Nhưng khi từ đó phát ra từ miệng anh ấy, Đông Họa lại cảm thấy không giống thế.
Thế nên, tình yêu thật sự sẽ khiến cho một người trở nên không thể hiểu nổi.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi cô ấy: “Họa Họa, đến bây giờ mình vẫn cảm thấy nghi hoặc, sao cậu lại thích Chu Tiễn Nam chứ? Vì hôm đó, lúc cậu bị ngã anh ta đã đỡ được câu sao? Mình luôn cảm thấy, không phải là cậu đã bị cái tình tiết cẩu huyết đó hấp dẫn rồi đấy chứ!”
Đông Họa cười trả lời: “Ai mà biết chứ?”
“Có thể là vì anh ấy mặc quần áo mà mình thích, có thể là vì hôm đó thời tiết đẹp, cũng có thể là vì thời khắc đó, vừa đúng lúc trái tim mình đập nhanh, mặt mày đỏ bừng.”
“Cũng có thể là không có lý do gì cả.”