Cô luôn cảm thấy ông trời sẽ không đối xử tệ với người lương thiện đâu.
Ông trời sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô và con như thế đâu!
Bên cạnh xe, không ngừng có người đến xin chỉ thị của Lâm Tiêu: “Trợ lý Lâm, hay là chúng ta cậy xe ra đi, đưa thiếu phu nhân ra ngoài, cô ấy vẫn đang mang thai, rất nguy hiểm.”
“Không được, ngàn vạn lần không thể động vào, cạy xe ra chỉ phản tác dụng mà thôi. Tin tôi, cảnh sát sắp đến rồi.”
Do đây là trung tâm thành phố.
Thế nên xung quanh đã có quần chúng vậy xem.
Giọng nói của bọn họ lọt qua cửa sổ, truyền vào tai Nam Khuê.
Từng tiếng, từng tiếng.
“Haizz, thật đáng thương, nghe nói trong đó có một bà bầu, nước ối đã vỡ, sắp sinh rồi.”
“Vậy thì thật đáng thương mà, ông trời nhất định phải phù hộ, cứu bà bầu này.”
“Khói trong chiếc xe này bốc lên ngày càng nhiều, nhìn qua rất nguy hiểm, mọi người mau lui lại, mau rời khỏi đây, mau đi ngay đi, cẩn thận xe sẽ nổ đó.”
Lúc này, không biết là ai đã nói lên câu đó.
Bỗng nhiên đám người vẫn còn đang líu ríu đã lập tức tản ra.
“Trợ lý Lâm, không kịp nữa rồi, xe sắp nổ rồi, chúng ta phải lập tức cứu thiếu phu nhân ra.” Người vệ sĩ ở bên cạnh lại lên bước đến khuyên nhủ.
Ngay lúc này, Lâm Tiêu nhìn Nam Khuê: “Thiếu phu nhân, cô nghĩ sao?”
“Tôi tin cậu, tôi tình nguyện chờ cảnh sát đến.”
Nam Khuê vừa nói xong, chiếc xe vừa mới bóc khói dày đặc đã đột nhiên bốc cháy.
Tình huống đã trở nên vô cùng nguy hiểm.
Nam Khuê vừa đau đớn, há to miệng thở hổn hển, vừa nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, sức khỏe của cậu tốt hơn tôi, nhất định sẽ phúc lớn mạng lớn, nếu như…”
“Nếu như tôi và con có mệnh hệ gì, nhờ cậu nói lại với anh ấy, bảo anh ấy hãy quên… quên tôi đi.”
Lời này, gần như là một lời bàn giao hậu sự.
Nhưng Lâm Tiêu lại như không nghe ra.
Cậu ấy nhìn Nam Khuê, lớn tiếng kêu: “Thiếu phu nhân, cố gắng lên, kiên trì lên.”
“Nếu như cô và hai đứa bé có chuyện gì, tổng giám đốc Lục làm sao sống tiếp nữa đây?”
Nam Khuê cười khổ: “Có lẽ như thế, anh ấy sẽ không còn gánh nặng gì nữa!”
Nếu như anh ấy đã không đến.
Vậy thì, cô và con đã thực sự không có liên quan gì đến anh nữa rồi.
Lửa càng ngày càng lớn.
Qua cửa xe, Nam Khuê có thể trông thấy rất rõ.
Nhắm mắt lại, trong thâm tâm cô ngàn vạn lần nói xin lỗi: “Xin lỗi các con, là do mẹ vô dụng, mẹ không thể bảo vệ tốt cho các con.”
“Con yêu, là mẹ hại các con, đều là lỗi của mẹ.”
“Nếu như khi còn sống không thể làm một người mẹ tốt, vậy thì mẹ hy vọng, rời xa thế giới này chúng ta vẫn ở bên nhau được không?”
“Con yêu, không cần sợ lửa, cũng không cần sợ đau, mẹ sẽ dùng cơ thể này bao bọc các con khỏi ngọn lửa, các con chỉ cần ở trong bụng mẹ an yên ngủ thôi, vẫn giống như trước đây, chỉ là ngủ một giấc thôi, được không?”
Không giống như những lần nhắm mắt trước đây.
Lần khép mi này, là chết tâm, là triệt để tuyệt vọng.
Cũng là lời từ biệt cuối cùng.
Chính lúc này, đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói kích động: “Đến rồi, đến rồi, cảnh sát đến rồi, thiếu phu nhân, cô đợi một chút, bọn họ sẽ đến cứu cô ngay.”
Nghe thấy lời này, Nam Khuê chợt mở mắt ra.