Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thực, Đỗ Quốc Khôn đã hiểu rõ điểm này ở cô nên mới đưa ra con số “mười vạn” này.

Bởi vì ông ta biết, một trăm vạn chắc chắn không phải là trò đùa.

Suy nghĩ xong, Nam Khuê gọi cho ông ta lần nữa: “Được, mười vạn, tôi đồng ý với ông.”

“Ông nói cho tôi nghe bí mật này xong, tôi sẽ lập tức chuyển tiền qua cho ông.”

Không ngờ, Đỗ Quốc Khôn lại cười lạnh một tiếng: “Khuê Khuê, tao không phải là người dễ bị lừa như thế, mày cho rằng tao là đứa trẻ ba tuổi à? Nếu tao nói cho mày biết xong mà mày không chuyển tiền cho tao thì phải làm sao đây?”

Cùng đạo lí đó, thật ra Nam Khuê cũng lo lắng.

Lo rằng nếu cô chuyển số tiền này qua xong mà Đỗ Quốc Khôn lại cố ý lừa gạt cô, nói rằng ông ta không biết gì hết.

Chuyện này có thể xảy ra, cô không thể không phòng bị.

Cuối cùng, Đỗ Quốc Khôn đưa ra ý kiến: “Thế này đi, mày lấy ra mười vạn tiền mặt, chúng ta một tay giao tiền một tay giao tin tức, được không? Thế này rất công bằng.”

Không thể không nói, cách này không tồi.

Nhưng Nam Khuê nghĩ đến chuyện cô không thể ra ngoài, lại có hơi do dự.

Cứ suy nghĩ mãi như thế, sau đó cô gọi cho Lục Kiến Thành.

“Có thể làm như thế, để cho một người cầm mười vạn tiền mặt đến trao đổi với bí mật mà ông ta nói.” Lục Kiến Thành đề nghị.

Nam Khuê cảm thấy cách này rất tốt.

Nhưng mà lúc cô nói với Đỗ Quốc Khôn lại bị ông ta từ chối không chút do dự nào.

“Không được, người này chỉ có thể là mày thôi.”

“Năm giờ chiều tao bay, bây giờ còn khoảng một tiếng, mày tự quyết định đi.”

“Tao rất muốn mười vạn tệ này, nhưng nếu mày không đến, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện có thể biết được bí mật về cha ruột của mày.”

Dứt lời, Đỗ Quốc Khôn lập tức cúp máy.

Bên này, Nam Khuê thật sự rất rối rắm.

Nhìn thấy thời gian cứ trôi qua từng chút từng chút.

Cô càng ngày càng lo lắng.

Không được, cô phải đi.

Đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời để cô có thể tìm được cha ruột của mình, cô không muốn đánh mất nó.

Trước khi ra ngoài, Nam Khuê gọi cho Lục Kiến Thành.

Nhưng do anh đang tham gia một hội nghị quan trọng, thế nên điện thoại đã tắt âm.

Vì thế mà bỏ lỡ cuộc gọi của Nam Khuê.

Dẫn theo tất cả mọi người trong nhà, Nam Khuê đi đến sân bay.

Trong đại sảnh sân bay, cô nhanh chóng nhìn thấy Đỗ Quốc Khôn.

Nhưng mà lúc Đỗ Quốc Khôn quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt rất sửng sốt, dường như trợn mắt há mồm nhìn Nam Khuê: “Con? Con mang thai à?”

“Của Lục Kiến Thành ư?” Đỗ Quốc Khôn lại hỏi, toàn thân vẫn còn đang trong trạng thái sửng sốt.

“Ừ.” Nam Khuê gật đầu.

“Bao nhiêu tháng rồi?”

“36 tuần, sắp đủ tháng rồi, là sinh đôi.” Nam Khuê nói xong, nhắc đến con, vẻ mặt của cô rất ngọt ngào và hạnh phúc.

Sau đó cô lấy mấy phong bì từ trong túi xách ra, đưa cho Đỗ Quốc Khôn: “Đây là số tiền ông muốn, nói cho tôi nghe bí mật về cha ruột của tôi đi!”

Nhưng mà đột nhiên Độ Quốc Khôn lại run rẩy đưa tay ra.

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’

Bàn tay kia chậm chạp không nhận lấy tiền trong tay Nam Khuê.

Lần thứ hai nhìn Nam Khuê, nhất là khi nhìn thấy cái bụng đang nhô lên của cô, đôi mắt của ông ấy bỗng có hơi ửng đỏ.

Sau đó lại nhìn những người xung quanh đang dần bước đến, trong lòng ông ta, dường như chợt tỉnh ngộ ra.

Ông ta không nhận lấy tiền mà lại hét lớn: “Khuê Khuê, đi mau, đi ngay đi, có người muốn bắt con.”

“Bắt tôi?”

Nam Khuê còn đang ngây người.

Ai sẽ đến bắt cô?

Nhưng mà ngay sau đó, sự thật đã chứng minh tất cả.

Sau lưng ông ta, bỗng nhiên có một đám người dữ tợn điên cuồng vây quanh bọn họ.

Những người đó, gần như là xông qua đây từng đợt từng đợt.

Đếm sơ qua, có khoảng hơn trăm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK