“Nhưng ôm anh mới an toàn, nắm ở phía sau em sợ.”
“Nếu Hiểu Tịnh nhìn thấy sẽ ghen, sẽ tức giận.”
“À, vậy được rồi.”
Nam Khuê không đáp lại.
Cô buông tay ra, bước xuống xe.
Nhón một chân, cô đưa tay tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, sau đó đưa cho Cố Mạc Hàn: “Trả lại cho anh này, cám ơn lòng tốt hôm nay của anh, lát nữa em tự mình về.”
Lúc này, sắc trời đã có chút tối.
Không có mặt trời, gió biển cũng trở nên lạnh hơn.
Nam Khuê ôm chặt cánh tay, xoa xoa hai bên tay, sau đó cố nén đau, kiễng chân đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
Lý trí nói cho Cố Mạc Hàn biết, anh nên đạp chân ga, trực tiếp rời đi.
Dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ tình cờ gặp, hơn nữa người ta cũng có chồng, có con.
Nhưng vào thời điểm đó, não bộ đột nhiên không thể kiểm soát được.
Dừng xe lại, anh cất bước về phía Nam Khuê.
“Giận sao?” Anh dò hỏi.
Nam Khuê ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình, cao ngạo ưỡn lưng, ánh mắt nhìn về phía sóng biển cuồn cuộn ở xa xa.
Cô mím môi, không nói một lời.
Cả người cực kỳ trầm tĩnh.
Nhìn thân thể nhỏ gầy của cô, bị đông lạnh đến phát run, Cố Mạc Hàn cũng không hiểu sao trong lòng anh lại có cảm giác đau lòng.
Đáng chết, sao anh lại có cảm xúc này với một người phụ nữ đang mang thai.
Người phụ nữ anh đau lòng, nên chỉ có một mình Hiểu Tịnh.
Gió lớn hơn một chú, nhiệt độ lại giảm thấp xuống.
Nam Khuê càng cảm thấy lạnh.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm bên bờ biển lớn, cô mới đến vài ngày, vẫn chưa thích ứng được lắm.
Cho nên lúc ra ngoài mặc quần áo có chút mỏng, giờ phút này, cũng thật sự có chút lạnh.
“Hắt xì”
Cô đột nhiên hắt hơi trong khi đang ôm cánh tay của mình.
Thấy thế, Cố Mạc Hàn đã hành động nhanh hơn một bước cởi áo khoác trên người khoác lên người cô.
“Không phải anh nên đi rồi sao?” Nam Khuê xoay người nhìn về phía anh.
“Cô là một phụ nữ mang thai, bụng đã lớn như vậy, lại sống không quen ở đây, nếu thật sự xảy ra chuyện, lương tâm của tôi sẽ cắn rứt.”
“Đi thôi, đưa cô về nhà, bụng cô, trong bụng cô còn mang thai đứa nhỏ, là một người mẹ không nên tùy hứng như vậy.”
Những lời này chọc trúng vào Nam Khuê.
Phải, bây giờ cô không chỉ có một mình, cô còn là mẹ.
“Nhưng em phải ôm anh mới được, nếu không em sẽ sợ hãi.” Nam Khuê ngửa đầu, bỗng nhiên mở miệng như một cô công chúa kiêu ngạo.
Cố Mạc Hàn thỏa hiệp: “Tùy cô đi!”