Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Kiến Thành liền cúi người xuống, vừa vuốt mái tóc mềm mại của cô, vừa dịu dàng dỗ dành: “Được được được, bà xã đừng sợ, ông xã biết rồi.”  

 

“Em ngủ đi, chồng xoa xoa cho em.”  

 

Lục Kiến Thành nhanh chóng chuyển một cái ghế đặt ở cuối giường, sau đó ngồi lên ghế bóp chân cho Nam Khuê.  

 

Mãi cho đến khi cô ngủ say, hai chân cũng ấm nóng và mềm đi thì Lục Kiến Thành mới trở lại giường ôm chặt lấy cô, ngủ tiếp.  

 

Buổi sáng, lúc Nam Khuê tỉnh dậy đã quên chuyện đêm qua.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng khi vừa mở mắt của Lục Kiến Thành, cô đến gần cười ngọt ngào: “Ông xã, chào buổi sáng!”   

 

“Bà xã, chào buổi sáng!”  

 

Lục Kiến Thành ôm đầu cô áp sát về phía mình, trực tiếp cho cô một nụ hôn.  

 

Buổi sáng lúc ăn cơm, Nam Khuê nói đến chuyện tối hôm qua.  

 

“Niệm Khanh bảo bối, Tư Mặc bảo bối, mẹ nói với các con nhé, đêm qua dường như mẹ mơ thấy thiên thần đấy?”  

 

“Thật không mẹ?” Hai đứa trẻ hỏi với vẻ đầy thích thú.  

 

“Hôm qua khi mẹ ngủ đến nửa đêm, chân mẹ dường như bị chuột rút, rất đau, sau đó mẹ cảm thấy như có ai đó đang mát-xa cho mẹ, mẹ còn tưởng là mình nằm mơ nhưng sáng hôm nay ngủ dậy chân mẹ rất dễ chịu.”  

 

Lục Kiến Thành chỉ cười không nói.  

 

Anh gắp một cái bánh bao nhỏ để trước mặt Nam Khuê, anh dịu dàng căn dặn: “Đó là chuyện tốt, em ăn thêm tí đi!”  

 

Hai bạn nhỏ Lục Tư Mặc và Nam Niệm Khanh ở bên cạnh.  

 

Anh nhìn em, em nhìn anh.  

 

Sau đó, cả hai cùng lộ ra vẻ mặt không nói nên lời và cưng chiều.  

 

Mẹ của họ cũng thật là mang thai một lần ngớ ngẩn ba năm, người có thể mát-xa cho mẹ vào nửa đêm chắc chắn là cha rồi!  

 

Lúc này, bác gái Chu mỉm cười bưng trái cây đến: “Thiếu phu nhân, nếu lời cô nói là thật, thì thiên thần kia nhất định là thiếu gia.”  

 

Nam Khuê rất ngạc nhiên nhìn Lục Kiến Thành: “Buổi sáng lúc ở trên giường không phải anh nói không phải anh sao?”  

 

“Thấy em vui như một cô bé đang nằm mơ, nên anh không đành lòng quấy rầy giấc mơ thiên thần của em.”  

 

Lục Kiến Thành mỉm cười, nghiêng người nhẹ nhàng lau sữa bò nơi khóe miệng Nam Khuê: “Em ăn chậm một chút, sắp là mẹ của ba đứa trẻ rồi mà vẫn giống như một cô bé vậy.”  

 

Nam Khuê nhìn sáng: “Anh không nên nói, em mãi mãi là cô bé trong mắt anh sao.”  

 

Lục Tư Mặc: “”  

 

Nam Niệm Khanh: “”  

 

Bữa sáng này thật sự không thể nào ăn nổi.  

 

Sau này bọn nó vẫn nên đến trường ăn sáng thôi!  

 

Nếu không sáng sớm sẽ bị ăn thức ăn cho chó đến no mất.  

 

Ăn xong bữa sáng, Trần Tranh đến.  

 

Lục Kiến Thành bảo anh ta đưa Niệm Khanh và Tư Mặc đến trường mầm non.  

 

“Cha ơi, cha và mẹ không đưa bọn con đi sao?” Hai bạn nhỏ tràn đầy mong đợi hỏi.  

 

“Chú Trần đưa các con đi là được rồi, cha phải đi chọn quần áo cho em gái cùng mẹ.”  



Nam Khuê: “Em đã chọn rất nhiều rồi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK