“Vậy cho con mượn anh Tiễn Nam một chút nhé!”
Phùng Thao cưng chiều nhìn con gái nhà mình: “Đi đi, thật là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.”
Phùng Ngọc Đình vui vẻ kéo Chu Tiễn Nam lên lầu hai.
Sau đó đưa tay ra để người bên cạnh đi xuống.
Đến khu xung quanh yên lặng, không có ai nữa thì cô mới mỉm cười tiến lại gần và nói một cách bí ẩn: “Anh Tiễn Nam, em nghe chị Phượng Kiều nói, anh có người thích rồi à?”
“Vậy khi nào anh dẫn cho em gặp thế? Em rất tò mò.”
Ánh mắt Chu Tiễn Nam nhìn quanh căn phòng, rồi dừng lại trên người Phùng Ngọc Đình, cưng chiều xoa đầu cô nói: “Cô nhóc yêu đương rồi!”
Anh không dùng câu hỏi mà là giọng điệu chắc chắn.
Phùng Ngọc Đình nghe xong, thực sự kinh ngạc.
Cô há to miệng, sau đó nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên: “Trời ạ, anh Tiễn Nam, anh thật thông minh, em luôn cảm thấy mình che giấu rất kỹ. Em trở về đã mấy ngày rồi mà cha em cũng hoàn toàn không nhận ra đấy.”
“Nếu đã có bạn trai, sao em không nói với chú Phùng, nếu chú ấy biết nhất định sẽ rất vui.”
Phùng Ngọc Đình lại le lưỡi, đầy lo lắng: “Vậy thì chưa chắc, con người vừa bảo thủ vừa truyền thống, vừa cổ hủ lại vừa cố chấp như cha em, anh lại không phải không biết.”
“Nếu ông ấy biết, chắc chắn sau chín giờ tối sẽ không cho em ra khỏi nhà. Hơn nữa”
Cô thở dài, tiếp tục: “Bây giờ cũng chỉ là em yêu đơn phương, người ta còn chưa có ý với em đâu!”
“Chín năm không gặp, cô nhóc cũng đã có tâm sự rồi.”
“Tất nhiên rồi, ở độ tuổi thiếu nữ hoài xuân, ai không cho em thích một người chứ!”
Hai người lại trò chuyện một lúc, Phùng Thao sai người lên gọi họ xuống ăn cơm.
Nhìn thấy con cua màu cam vàng sau khi hấp chín ở trên bàn, Phùng Ngọc Đình thực sự rất vui.
“Wow, anh Tiễn Nam, con cua này chắc chắn là anh chuẩn bị cho em đúng không?”
Chu Tiễn Nam gật đầu.
Phùng Ngọc Đình vui vẻ ôm anh, trên khuôn mặt nhỏ bé đều là nụ cười rạng rỡ.
Phùng Thao bên cạnh ho mạnh: “Không biết lớn nhỏ, mau ngồi vào bàn.”
Phùng Ngọc Đình bất mãn bĩu môi: “Con biết rồi.”
Sau đó nhìn Chu Tiễn Nam: “Anh Tiễn Nam anh nhìn thấy rồi chứ, cha em là một người cổ hủ, rất cố chấp.”
“Thế nào? Ra nước ngoài uống mực Tây mấy năm thì chê cha cổ hủ?”
Phùng Ngọc Đình bĩu mỗi, đổi chủ đề: “Anh Tiễn Nam, nếu anh là anh trai ruột của em thì tốt biết bao.”
Chu Tiễn Nam cười hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Như thế cha em sẽ không tập trung sự chú ý lên người em nữa!”
Phùng Thao: “Cha thấy không phải con muốn có một anh trai, mà muốn có một anh trai gánh tội giúp cho con thì đúng hơn.”
Phùng Ngọc Đình le lưỡi nghịch ngợm nói: “Cha, cha nói toạc ra như vậy nhạt nhẽo quá, hơn nữa anh Tiễn Nam mới không phải người hẹp hòi như cha đâu.”
Phùng Thao vừa cưng chiều vừa tức giận: “Nghe đi, cha bây giờ đã trở thành người hẹp hòi rồi, nếu anh Tiễn Nam của con đã tốt như vậy, thì vừa hay nó còn chưa kết hôn đấy, ngày nào đó con không gả đi được thì gả cho nó là được.”