Nói rồi cô ta ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc to.
Lục Nhu kinh hãi đến mức mắt cũng muốn rơi ra.
Nếu như không tận mắt chứng kiến thì cô ta sẽ không tin kĩ năng diễn của Phương Thanh Liên lại sâu đến mức này.
"Phương Thanh Liên, cô..." Lục Nhu tức đến mức lồng ngực lên xuống không ngừng: "Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, rõ ràng tất cả đều là do cô bày ra."
"Ngày đó cô gọi điện thoại cho tôi, nói cô bị thương, nói tôi đến cứu cô, nửa tháng này ngày nào tôi cũng dốc hết lòng chăm sóc cho cô, vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy, tim của cô bị chó ăn rồi sao? Cô có còn lương tâm không?"
"Phương Thanh Liên, sao cô lại có thể độc ác như vậy chứ? Tôi đúng là bị mù rồi."
Hét xong, Lục Nhu cảm thấy trái tim mình thoải mái hơn một chút.
"Nhu Nhu, chị biết bây giờ em đang tức giận, chị cũng biết em hối hận, chị thừa nhận, em đã cứu chị, nhưng em không thể vì chuyện này mà để chị chịu hết những tiếng xấu được!"
"Thật xin lỗi, Nhu Nhu, chị rất muốn trả lại ân cứu mạng của em, nhưng chị thật sự không thể làm những việc trái lòng mình được, chị không thể giúp em che giấu được."
Lục Nhu tức đến mức toàn thân run rẩy.
Cô ta không khống chế được bản thân nữa, lập tức tiến lên kéo tóc Phương Thanh Liên: "Uổng công lúc trước tôi tin tưởng cô như vậy, tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô."
"Phương Thanh Liên, cô không sợ báo ứng sao? A..."
Lục Nhu quả thật bị tức đến mất lí trí.
Tay cô ta nắm tóc Phương Thanh Liên, điên cuồng dùng sức, nếu như có thể, cô ta hận không thể trực tiếp nhổ sạch tóc trên đầu con người này.
"Lục Nhu, thả chị ra, xin em thả chị ra!"
"Kiến Thành, cứu em, đau, em đau..."
Phương Thanh Liên không phản kháng, cô ta quỳ trên mặt đất đáng thương nức nở.
Nhưng cô ta càng như vậy thì Lục Nhu càng tức giận.
Lực trên tay Lục Nhu tăng thêm, cô ta trực tiếp giật trọc một mảng tóc trên đầu Phương Thanh Liên.
Phần trước trán của Phương Thanh Liên lập tức trọc một mảng lớn.
Lục Nhu thấy vậy, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Hai người đánh nhau đến mức tôi sống cô chết nhưng Nam Khuê đã hết cảm hứng để đứng nhìn.
Chỉ là tôi cắn cô, cô cắn tôi mà thôi.
Chuyện đến nước này rồi, các cô cũng là trừng phạt đúng tội.
"Hơi đói, em muốn ăn cơm." Lúc này Nam Khuê lên tiếng.
"Anh đi với em."
Nam Khuê kinh ngạc nhìn anh: "Anh không ở lại xem rồi chỉ ra ai đúng ai sai sao?"
"Không quan trọng." Anh lạnh lùng nói.
Sau đó nắm tay Nam Khuê rời đi.
Thấy anh rời đi, Phương Thanh Liên lập tức kêu gào thảm thiết: "Kiến Thành, đừng...đừng đi, mau cứu em."
Nhưng từ đầu đến cuối Lục Kiến Thành đều nắm lấy tay Nam Khuê đi về phía trước, toàn bộ quá trình đều thẳng lưng, không có chút do dự nào.
Có chút thương tiếc đã sớm bị anh bỏ đi.