Mẹ Chu vốn tưởng rằng khi bà ấy nói xong Cố Mạc Hàn sẽ đồng ý ngay.
Vì vậy trong lòng bà ấy rất ung dung.
“Bác gái, cháu trước giờ không tin vào những điều này, đối với cháu, ngày mà cháu và Hiểu Tinh chọn đầu tiên chính là ngày đẹp nhất.”
“Cái gọi là ngày lành tháng tốt cũng chỉ là một điềm lành. Tình cảm của hai người tốt đẹp, sau khi kết hôn hiểu nhau, tin tưởng và ủng hộ nhau, đây mới là điều quan trọng nhất.”
Cố Mạc Hàn gần như từ chối hoàn toàn đề nghị của mẹ Chu.
“Mạc Hàn, bác hiểu ý của cháu, nhưng bác cũng là vì”
“Mẹ.”
Lúc này Chu Hiểu Tinh vội kéo lấy mẹ Chu.
Ăn cơm xong, mẹ Chu đang dọn dẹp trong bếp, Chu Hiểu Tinh ở bên cạnh giúp bà ấy.
“Vừa rồi sao không để mẹ thuyết phục Mạc Hàn, có khi lại thành công thì sao!” Mẹ Chu hỏi.
Chu Hiểu Tinh lắc đầu.
“Mẹ, mẹ không hiểu anh ấy rồi, tính cách anh ấy rất bướng bỉnh, anh ấy đã từ chối một cách rõ ràng như vậy rồi, nếu chúng ta cứ thuyết phục hết lần này đến lần khác chỉ khiến anh ấy khó chịu thôi.”
“Làm không tốt còn khiến anh ấy nghi ngờ.”
“Anh ấy đã không đồng ý, vậy thôi bỏ đi, dù sao cũng sắp tới ngày rồi, chỉ còn một tháng nữa thôi, mẹ cứ đợi thêm một thời gian nữa là được.”
Mẹ Chu gật đầu: “Con nói cũng có lý, nếu khiến nó nghi ngờ thì lại thêm rắc rối.”
Lúc này, có lên tiếng bước chân đang đi vào bếp.
Chu Hiểu Tinh liền chạm vào cánh tay của mẹ như để nhắc bà ấy.
Nhìn thấy Cố Mạc Hàn, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hiểu Tinh liền nở nụ cười: “Mạc Hàn, sao anh lại vào đây?”
“Có cần anh giúp gì không?”
Trong lòng anh bây giờ rất bối rối.
Vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời Nam Khuê nói trước khi rời đi: “Không sao, trước 12 giờ, chỉ cần vẫn là ngày hôm nay, em vẫn sẽ đợi anh tới.”
Vì thế anh muốn tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý của bản thân.
“Trong bếp nhiều mùi khói dầu mỡ, anh ở bên ngoài đợi em đi, em xong ngay bây giờ rồi.” Chu Hiểu Tinh nói.
Mẹ Chu cười nói: “Được rồi, được rồi, con đi ra ngoài với Mạc Hàn đi, việc trong bếp cứ giao cho mẹ.”
“Cảm ơn mẹ!”
Sau khi lau tay, Chu Hiểu Tinh khoác tay Cố Mạc Hàn đi ra ngoài.
Ở ngoài sân, ánh trăng chiếu rọi xuống.
Những bông hoa cũng đang nở.
Nhưng Cố Mạc Hàn lại không có tâm trạng để thưởng thức.
“Hiểu Tinh, anh lái xe chở em đi hóng gió nhé!” Đột nhiên Cố Mạc Hàn nói.