Sở dĩ anh không lật tẩy lời nói dối cuối cùng của cô ta là vì dù sao anh cũng nhận một ân tình của mẹ con cô ta.
Phần ân tình này, một khi trả hết thì giữa họ cũng kết thúc.
Trước khi bị cảnh sát áp giải đi, Chu Hiểu Tinh nhìn mẹ Chu gọi một tiếng: ''Mẹ!"
Nhưng mẹ Chu vẫn ngồi yên trên đất như cũ, ánh mắt bà ta vẫn đờ đẫn như cũ, không có chút phản ứng gì.
Chu Hiểu Tinh cũng không làm chuyện gì gây quá nhiều sự chú ý của bà ta, cô ta quay người nhìn cảnh sát: ''Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Nhưng ngay khi lúc Chu Hiểu Tinh sắp rời đi.
Mẹ Chu đột nhiên đẩy cha Chu ra, kéo rèm cửa ra, điên cuồng đuổi theo Chu Hiểu Tinh.
Bà ta chạy đến nhìn Chu Hiểu Tinh, miệng mở to, nóng nảy ô ô a a lẩm bẩm gì đó, cuối cùng không nói được chữ nào.
Nhưng Chu Hiểu Tinh lại cười cười, nhẹ nhàng nói.
"Mẹ, mẹ nhận ra con, đúng không?''
Mẹ Chu dùng sức gật đầu, vẫn ú ớ như cũ, không nói được chữ nào.
''Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao, không phải con thất tình sao? Tâm trạng có chút không tốt nên muốn ra ngoài giải sầu một chút.''
''Chờ tâm trạng con tốt rồi thì nhất định sẽ quay về chăm sóc mẹ."
"Mẹ ở nhà phải nghe lời cha, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng khiến con lo lắng, được không?''
Mẹ Chu tiếp tục gật mạnh đầu.
Trước khi Chu Hiểu Tinh bị mang đi đã quay đầu lại, mẹ Chu đột nhiên nâng tay vẫy tay với cô ta, miệng càng phát ra những tiếng ú ớ không rõ.
Lời kia không ai có thể nghe hiểu.
Nhưng Chu Hiểu Tinh lại cảm thấy cô ta dường như nghe hiểu.
Cô ta đeo còng tay đi theo cảnh sát đi trên hành lang bệnh viện.
Lúc này cô ta lại gặp vị bác sĩ quen thuộc lúc trước.
Cô ấy vốn chuẩn bị kiểm tra phòng, kết quả vừa đến đã thấy Chu Hiểu Tinh đeo còng tay đi ra, bà ấy lập tức hỏi: ''Xảy ra chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?''
''Cô ta phạm tội cố ý làm người khác bị thương nên nhất định phải cùng chúng tôi về cục cảnh sát điều tra."
Bác sĩ gật đầu: ''Đương nhiên phải phối hợp điều tra, nhưng cô ấy cũng là bệnh nhân của tôi, kết quả kiểm tra gần đây của cô ấy rất tệ, nhất định phải ở lại bệnh viện để tiếp nhận điều trị, nếu không có lẽ sẽ vô sinh.''
Chu Hiểu Tinh nhợt nhạt cười, vô cùng cảm kích nhìn về phía bác sĩ.
"Cảm ơn cô, nhưng hôn lễ của tôi đã bị hỏng, tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục dùng cách này để lừa gạt vị hôn phu của tôi nữa.''
Vẻ mặt bác sĩ vô cùng khó hiểu nhìn cô ta: ''Ngụy trang? Lừa gạt?''
''Chu Hiểu Tinh, là một bác sĩ, tôi có nghĩa vụ phải nói cho cô biết, từ trước đến nay tôi không lừa gạt người bệnh.''
''Cô...''
Chu Hiểu Tinh sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên cô ta như ý thức được gì đó.
Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch không còn tia máu.
Giọng nói cô ta run rẩy, cô ta không thể tin được mà nói: "Cô nói cho rõ đi, cô có ý gì?''
''Không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao? Tôi cho cô tiền, cô giúp tôi lừa vị hôn phu, không phải sao?''