"Ừm." Nam Khuê gật đầu.
Sau đó nhìn về phía Đông Hoạ: "Hoạ Hoạ, vậy thì cảm ơn cậu.”
"Còn nữa..." Cô chỉ chỉ điện thoại di động, nhẹ nhàng nói: "Anh ấy nói cảm ơn cậu, hôm khác mời cậu ăn cơm.”
Đông Hoạ vừa nghe, cố ý đề cao giọng nói: "Vậy mình phải nhớ kỹ rồi, bạn trai của ai đó hiện tại nợ mình hai bữa cơm, phải nói như thế nào đây? Sau này nếu mình yêu đương, cần tan ca đúng giờ, người nào đó cũng phải..."
Nam Khuê lập tức cười tiếp: "Yên tâm đi, tuyệt đối nỗ lực hơn cậu bây giờ.”
"Không hổ là Khuê Khuê, hiểu mình."
Sau khi nói lời tạm biệt với Đông Hoạ, Nam Khuê vừa ra khỏi cổng bệnh viện đã nhìn thấy xe của Lục Kiến Thành đã ở bên ngoài chờ.
Tuy nhiên, khi mở cửa xe bước vào, Nam Khuê lại khá bất ngờ.
Ngoại trừ Lâm Tiêu, toàn bộ phía sau xe trống rỗng, Lục Kiến Thành căn bản không ở trong xe.
"Anh ấy không đến sao?" Nam Khuê hỏi.
Lâm Tiêu lập tức giải thích: "Tổng giám đốc Lục đang chờ cô ở chỗ hẹn.”
Hôm nay xe chạy rất lâu, Nam Khuê vốn tưởng rằng sẽ nhanh đến.
Kết quả chờ rồi chờ, chờ mãi, đợi đến khi cô hơi ngủ gà ngủ gật, cũng chưa đến.
Mở mắt ra, Nam Khuê phát hiện đường phố trước mắt có chút xa lạ, hai bên hơi tối, hình như đã rời xa nội thành.
"Lâm Tiêu, còn bao lâu nữa?" Nam Khuê mở to hai mắt ngái ngủ hỏi.
"Cô Nam Khuê đừng nóng vội, sẽ đến ngay."
Lại qua khoảng mười phút, cuối cùng Lâm Tiêu dừng xe trước một bãi đất bằng phẳng trên đỉnh núi.
Nam Khuê vừa xuống xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện.
Anh mặc vest, thắt cà vạt, cả người rất chỉnh tề, cái khí chất tao nhã bẩm sinh, làm cho người ta vô cùng mê luyến.
Anh đứng dưới ánh đèn sân khấu lớn nhất, mắt sáng, đẹp trai ôn nhu, ánh đèn làm nổi bật rõ ràng các đường nét trên mặt anh, giống như điêu khắc.
Khoảnh khắc đó, anh giống như tiêu điểm trong thế giới của cô, hội tụ tất cả những thứ phồn hoa đặc sắc không thể chạm tới.
Trong nháy mắt, Nam Khuê cảm thấy mình như đang ở trường học.
Khi đó, anh đứng trên bục giảng, còn cô đứng trong hàng cùng các bạn cùng lớp.
Với cô, anh lúc đó chính là ngôi sao chói mắt nhất, cao quý, làm cho người ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Còn bây giờ, vậy mà cô có thể mặt đối mặt thưởng thức hết những gì thuộc về anh.
Ngay trong lúc Nam Khuê đang mất tập trung, Lục Kiến Thành đã đi tới, hơn nữa còn dừng lại trước mặt cô.
Đồng thời mở miệng, hỏi bằng một giọng gợi cảm: "Đang trầm tư cái gì vậy? Hay em nhìn thấy anh bị mê hoặc rồi?”
“Tự luyến.”
Nam Khuê khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười.