“Ngoan quá!”
Nam Khuê duỗi tay ra vuốt ve gò má của hai cậu nhóc, vô cùng vui mừng.
“Nam Khuê”
Đột nhiên, một giọng nói vừa già nua vừa xa lạ truyền đến tai cô.
Nam Khuê quay người lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Cố Ngôn Bân.
Nhìn thấy cô nhìn mình, Cố Ngôn Bân rất kích động, ông ấy duỗi tay ra dường như lập tức muốn đến nắm lấy tay Nam Khuê.
Nhưng, ông ấy lại liều mạng mà kìm lại.
Cuối cùng, ông kìm nén sự kích động rồi từ từ nói một câu: “Vừa hay có việc đi đến bệnh viện, nghe nói cháu sinh con rồi nên bác đến đây thăm.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Khóe miệng của Nam Khuê nhếch lên mỉm cười để cảm ơn sự thăm hỏi của ông ấy.
“Nếu như cháu đã không sao rồi thì bác cũng không làm phiền cháu nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, Cố Ngôn Bân đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lục Kiến Thành lập tức đi theo ông ấy, khi nhìn thấy dáng vẻ dựa vào tường của ông ấy, anh liền chủ động đi tới: “Tại sao bác không nói ra thân phận của mình? Khuê Khuê vẫn luôn tìm bác, cô ấy rất muốn gặp bác đấy.”
Cố Ngôn Bân gật đầu: “Bác biết, bác cũng rất muốn được nhận lại con bé, nhưng con bé vừa mới hồi phục lại, bây giờ còn cần phải nghỉ ngơi, không được quá kích động. Vài ngày sau, đợi con bé xuất viện, vết thương không còn đau nữa thì sẽ nói cho nó biết vậy.”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Vâng, đến lúc đó con sẽ sắp xếp.”
“Cảm ơn!” Cố Ngôn Bân chân thành cảm kích nói.
“Cha” Lục Kiến Thành tiên phong gọi ra cách xưng hô này: “Cha đừng nói như vậy, nếu cha là cha của Khuê Khuê thì cũng chính là cha của con rồi.”
“Được.” Cố Ngôn Bân vỗ vai Lục Kiến Thành, cảm thấy vô cùng vui mừng.
Sau khi trở vào, Lục Kiến Thành đi rót một cốc nước ấm, chuẩn bị cho Nam Khuê uống để đỡ khát.
Nam Khuê lập tức dở khóc dở cười nhìn anh, cô vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ thuốc tê đã hết tác dụng nên vết thương trở nên rất đau.
Làm thế nào cô có thể uống nước trong cốc này đây!
Khi cô vừa tính nói, Lục Minh Bác liền đi tới cạn lời mà nhìn Lục Kiến Thành: “Con làm thế này thì bảo con bé uống thế nào? Lấy ống hút cho Khuê Khuê uống đi.
Lúc này Lục Kiến Thành mới phản ứng lại, anh lập tức vỗ vỗ đầu mình rồi ngại ngùng nói: “Con kích động quá nên quên mất.”
Lục Minh Bác lập tức nói: “Không được nói là quên, chỉ được nói lúc Tư Mặc và Niệm Khanh ra đời con đã không chăm sóc rồi, nên bây giờ con nhất định phải đảm đương tất cả nhiệm vụ của một người cha, toàn tâm toàn lực chăm sóc cho con gái mình.”
Nam Khuê đã uống nước xong, cô nhịn không được mà nói đùa: “Vẫn là cha chu đáo, nói rất có lý, xem ra năm đó cha đã chăm sóc cho mẹ rất tốt.”
Nhắc đến đây, Lục Minh Bác khá tự hào: “Cái đó là đương nhiên.”