Trong chốc lát, cô dường như không cách nào có thể suy nghĩ bình thường được nữa.
Tim của em bé có vấn đề?
Trước đây, cô luôn cho rằng việc như vậy chỉ có thể nghe thấy ở các cuộc quyên góp tình thương và trên các phương tiện truyền thông mà thôi.
Nhưng bây giờ chuyện này lại xuất hiện ngay trong cuộc đời cô.
Đả kích lớn như vậy đối với Nam Khuê mà nói không khác gì là một thảm họa tàn khốc.
Nếu như không phải trong tay còn đang bế con, thì có lẽ cô đã sụp đổ ngay tại chỗ rồi.
Sau một loạt kiểm tra, lúc cầm theo kết quả đến tìm bác sĩ, trái tim của Nam Khuê như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực rồi, người cô không khống chế được mà run rẩy.
Thời khắc đó, dường như đến cả việc thở cô cũng phải dè dặt.
Bởi vì cô sợ, cô sợ hãi.
“Giáo sư, các kết quả kiểm tra của con tôi đã có rồi, ông xem giúp tôi với ạ.” Nam Khê đưa danh sách các kết quả kiểm tra đến trước mặt người giáo sư già với đôi tay run rẩy.
Người giáo sư già đeo cặp kính lão rồi lật xem từng trang từng trang kết quả.
Càng xem, mày của ông lại nhíu lại càng sâu.
Còn trong lòng Nam Khuê cũng càng ngày càng bất an.
“Giáo sư, tình hình con tôi sao rồi?”
“Là bệnh tim bẩm sinh.”
Khi giáo sư dùng một giọng nói bình ổn nói ra kết quả đó, Nam Khuê cảm thấy như cô sắp phát điên đến nơi rồi.
Cô sứng sờ ngay tại chỗ, cô thật sự không dám tin vào tai mình.
“Giáo sư, đã....đã xác nhận chính xác rồi sao?” Cho dù như thế, Nam Khuê vẫn không bỏ cuộc mà gặng hỏi.
“Các số liệu và chỉ tiêu đều rất rõ ràng, xác suất chẩn đoán sai là rất thấp.”
Lúc này, tia hy vọng cuối cùng của Nam Khuê đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
Bệnh tim bẩm sinh?
Một căn bệnh đáng sợ như vậy, tại sao nhất định phải xảy ra trên người con cô chứ?
“Ông trời ơi, ông có thể đối xử nhân từ với con một chút không!”
“Cho dù thật sự có vận rủi hay trắc trở gì, xin ông hay giáng hết lên người con đi, đừng làm hại đến con của con, xin ông hãy để chúng được bình an, khỏe mạnh trưởng thành đi mà.”
Nam Khuê không chịu nổi nữa, cô bịt miệng mình rồi đau khổ mà chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra hành lang, cô đã nhìn thấy Chu Tiễn Nam đang đi đến từ phía đối diện.
“Khuê Khuê, tôi nghe nói đã có kết quả kiểm tra rồi, giáo sư nói thế nào?”
Chu Tiễn Nam vừa hỏi xong, Nam Khuê đã suy sụp mà ngồi sụp xuống đất, hai tay ông lấy mặt.
Cô không nói câu nào, nhưng tiếng khóc đau đớn và bờ vai run rẩy của cô đã nói lên tất cả.
“Khuê Khuê......”