Lục Kiến Thành gọi cô hết lần này đến lần khác, cũng không thể đánh thức cô dậy.
Cả đêm, quần áo trên người Nam Khuê ướt vài lần, mỗi lần đều là Lục Kiến Thành cẩn thận thay cho cô.
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, lăn qua lăn lại một đêm, mệt mỏi suốt một đêm, Nam Khuê mới ngủ yên được một chút.
Nhưng cũng không ngủ được bao lâu, ngủ chưa đầy một giờ, thì cô tỉnh dậy.
Vừa tỉnh lại, cô đã nhìn thấy Lục Kiến Thành nằm bên cạnh.
Vẻ mặt anh mệt mỏi, râu ria trên mặt vừa nhìn đã biết là mới.
Nhẹ nhàng sờ lên, còn có chút đâm tay.
Thấy anh quá buồn ngủ, Nam Khuê không đành lòng quấy rầy, hai mắt cứ thế mở to yên lặng nằm trên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhiệt độ cũng rất thích hợp, ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng tràn ngập ấm áp, nhưng Nam Khuê lại không ngủ được.
Trong đầu cô đều là những lời Hạ Nhu nói.
Luôn cảm thấy một luồng khí lạnh từ đáy lòng sộc lên.
Nhất là câu "kết hôn với Quý Dạ Bạch", giống như cơn ác mộng quấn lấy cô, cực kỳ đáng sợ.
Không nhớ đã nằm bao lâu, Nam Khuê ngẩn người nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn vào những chùm ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, nhìn vào cành cây và những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ;
Nghe những con chim nhỏ hót líu lo.
Rõ ràng đều là những thứ ấm áp như vậy, nhưng cô hình như lại không cảm thấy được chút vui vẻ nào.
Mãi cho đến khi truyền đến một sự mềm mại trên mặt, cô nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Lục Kiến Thành đã tỉnh.
"Anh tỉnh rồi?" Cô nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, nhẹ nhàng hỏi.
Ngón tay thon dài của Lục Kiến xuyên qua mái tóc đen của cô, sau đó đặt tay lên gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.
Lại cúi đầu, trán chống lên trán cô: "Ngủ ngon không?”
Giọng nói của anh rất dễ nghe.
Cùng với sự gợi cảm và trầm thấp của buổi sáng.
"Ngủ không được." Nam Khuê nói.
"Đói bụng chưa? Anh bảo người chuẩn bị bữa sáng cho em.”
"Ừm."
Nói xong, Lục Kiến Thành đứng dậy.
Ý thức được anh muốn rời đi, Nam Khuê đột nhiên giống như chú chim sợ cành cong, chợt ôm chặt lấy anh, đồng thời vùi thân thể nhỏ nhắn của mình vào trong ngực anh.
Rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Em có một câu hỏi muốn hỏi anh, được chứ?”
"Được, em hỏi đi." Giọng Lục Kiến Thành vô cùng dịu dàng.
"Video kia..." Hỏi được một nửa, giọng Nam Khuê nghẹn ngào: "Vẫn có thể bị lộ ra sao?”
Sau khi hỏi xong, cô mới phát hiện toàn thân mình đều run rẩy.
Lúc trước đối mặt với Hạ Nhu, cô hoàn toàn cố gắng chịu đựng.
Thật ra trong lòng đã sợ hãi đến không chịu nổi, nhưng vì không muốn bị Hạ Nhu đánh thủng phòng tuyến trong lòng, cô chỉ có thể cắn răng không cho bà ta nhìn ra chút sợ hãi nào.