Nam Khuê lập tức dừng khóc, nước mắt cũng ngừng chảy.
Tiếng thút thít cứ như vậy mà dừng lại.
Trong lòng Lục Kiến Thành có đủ các loại cảm xúc, không nói được bây giờ mình đang cảm thấy như thế nào, kèm theo đó là sự cô đơn sâu sắc.
“Sợ anh hôn em như vậy sao?”
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve gương mặt Nam Khuê, mắt đen sâu thẳm khiến người khác không nhìn ra được bây giờ trong ánh mắt anh có cảm xúc gì.
Nam Khuê quay đầu, lúc này dù có nói gì cũng sẽ đều cảm thấy xấu hổ.
Lục Kiến Thành lại một lần nữa quay về chỗ ngồi, tiếp tục lái xe.
Lần này anh lái xe tương đối bình thường.
Về đến nhà, Nam Khuê trực tiếp cầm quần áo đi tắm rửa.
Cô hơi mệt, muốn tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.
Về phần những chuyện giữa anh và Phương Thanh Liên, hôm nay cô không muốn phí công suy nghĩ nữa.
Có quá nhiều chuyện xảy ra trong hôm nay, cô phải tỉnh táo lại, bình phục tâm trạng của mình.
Hơn nữa cô phải nghỉ ngơi tốt thì em bé mới có thể tốt được.
Bây giờ trong lòng cô, em bé là quan trọng nhất.
Nhưng Nam Khuê không ngờ cô vừa nằm xuống giường, một giây sau đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lên người.
Trong chớp mắt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô đã nằm lên người Lục Kiến Thành.
Cơ thể cô dán vào cơ thể anh, hô hấp của cô hòa vào với hô hấp của anh, trái tim của cô đập cùng với nhịp trái tim anh.
Tất cả mọi thứ của họ đều ở gần nhau như vậy.
Đầu của cô đang dựa vào vị trí trái tim anh.
Chỉ cần cô hơi ngẩng đầu là có thể thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, hoàn mỹ không thể bắt bẻ kia.
Nhưng Nam Khuê không ngẩng đầu lên.
Cô cứ như vậy dựa vào ngực anh, lẳng lặng nghe nhịp tim của hai người.
Lục Kiến Thành không nói chuyện, cô cũng không nói chuyện.
Trong một khoảng thời gian dài, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Cuối cùng Lục Kiến Thành lên tiếng: “Hôm nay anh và Thanh Liên thấy người trong bệnh viện là em, Nam Khuê.”
“Không phải em nói em ở trường sao? Sao lại lừa anh?”
Nam Khuê nhếch môi, liên quan đến vấn đề kia, một chút cô cũng không muốn thảo luận.
Thảo luận chỉ khiến cô thêm một lần khó chịu, khiến cô đau lòng thêm một lần, trừ chuyện đó ra thì không còn gì tốt cả.
“…”
Lục Kiến Thành hỏi xong chờ ròng rã ba phút.
Thứ anh chờ được chỉ có sự trầm mặc, không có bất kỳ câu trả lời hay lời giải thích nào.
Chẳng biết tại sao, trong đầu anh lại lần nữa xuất hiện hình ảnh kia: Cô và một người đàn ông khác sóng vai đứng trước cửa trường học, cô còn cười đưa thứ gì đó cho người đàn ông kia.
Nghĩ đến đây, anh phát hiện mình vô cùng khó chịu, vô cùng không vui.
Không thấy Nam Khuê trả lời, Lục Kiến Thành chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Hao tâm tổn trí khổ cực lừa anh là vì muốn đi gặp người đàn ông kia, muốn cùng hẹn hò với anh ta sao?”
Lúc đầu Nam Khuê nghĩ không để ý là được rồi.
Nhưng khi Lục Kiến Thành chất vấn vấn đề này cô đột nhiên không thể chịu được nữa.
Nam Khuê tức giận, trực tiếp xù lông, cô ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh tức giận nhìn anh chằm chằm: “Lục Kiến Thành, anh nói chuyện thì nên nói bằng lương tâm đi, anh chỉ dùng một câu như vậy để nghĩ xấu về tôi?”
“Nam Khuê, anh tận mắt nhìn thấy.”
Nam Khuê bị câu nói này chọc tức hơn.
Chẳng lẽ tận mắt nhìn thấy thì nhất định là thật sao?
Còn nói cô và Chu Tiễn Nam hẹn hò với nhau?
Đúng là tức chết cô.
Hai lần này, nếu như không phải được Chu Tiễn Nam giúp đỡ thì không biết cô sẽ như thế nào?
Cô mời ân nhân cứu mạng của mình uống ly cà phê mà thôi, còn bị anh nói giống như vượt quá giới hạn.
Rõ ràng người không tử tế, người có lỗi với cuộc hôn nhân của bọn họ là anh, anh dựa vào đâu mà chỉ trích cô?
Nam Khuê cảm thấy lửa giận đã đọng lại trong mình giờ phút này đều bùng lên.
“Lục Kiến Thành, tôi thừa nhận tôi đứng trước cổng trường với người đàn ông khác, nhưng mối quan hệ chỉ là bạn bè bình thường, con mắt nào của anh thấy tôi hẹn hò?”
“Anh chỉ trích tôi? Vậy anh và Phương Thanh Liên thì sao? Một người đàn ông đã kết hôn như anh, mỗi ngày chạy đến bệnh viện gặp người phụ nữ mình lưu luyến mãi không quên, anh có từng để ý đến cảm nhận của tôi không?”
“Còn cả Phương Thanh Liên nữa, rõ ràng biết anh có vợ, vì sao vẫn còn muốn quyến rũ mãi không thả vậy?”
“Lục Kiến Thành, tôi quang minh lỗi lạc, tôi không thẹn với lương tâm, người lén lút không thể lộ ra ngoài ánh sáng là các người mới đúng, kết quả bây giờ lại thành lỗi của tôi rồi sao?”
Nam Khuê nói xong trực tiếp bò xuống khỏi người Lục Kiến Thành.
Cô thật sự không thể ở nơi này dù chỉ một giây nào nữa, cô cảm thấy ngạt thở.
Tại sao lại thành như vậy?
Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn nạn, anh không thể ỷ vào chuyện tôi thích anh mà không kiêng nể gì bắt nạt tôi như vậy được.
Rõ ràng người sai là anh và Phương Thanh Liên, kết quả hai người lại rũ ra sạch sẽ, còn người sai chỉ là một mình cô vậy.
Đúng là buồn cười.
Nam Khuê cô yêu anh, cho nên đồng ý chịu uất ức.
Có rất nhiều chuyện cô rộng lượng, cho nên không tính toán chi li.
Nhưng cô không phải nhẫn nhịn chịu đựng để anh và Phương Thanh Liên bắt nạt cô nhiều lần như vậy.
“Em định làm gì?”
Thấy Nam Khuê chạy xuống, Lục Kiến Thành bỗng nhiên đứng dậy.
“Không nhờ anh xen vào.”
Nam Khuê kéo cửa ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lục Kiến Thành dùng một bước dài lao đến trước mặt cô, một phát đóng sập cửa lại, đồng thời nhìn về phía cô: “Anh lại cố ý muốn quản đấy.”
“Anh tránh ra, tôi muốn đi đâu là sự tự do của tôi, anh dựa vào đâu mà ngăn tôi?”
“Tự do?” Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Em muốn ra ngoài làm gì? Đi tìm người đàn ông kia? Sao anh không biết em quen người đàn ông đó từ khi nào?”
Nghe anh há miệng ngậm miệng đều là “người đàn ông đó”, Nam Khuê càng cảm thấy khó chịu hơn.
Chu Tiễn Nam cứu cô mấy lần, giúp cô rất nhiều, cách gọi “người đàn ông đó” quá khó nghe, quá không tôn trọng người khác.
“Lục Kiến Thành, người ta có tên, anh đừng có mở miệng ra là người đàn ông đó.”
Nghe Nam Khuê giải thích cho người đàn ông kia, Lục Kiến Thành càng tức giận hơn, đúng là lửa giận ngập trời.
Trong ấn tượng của anh, anh đã rất lâu rồi không tức giận như vậy.
Lần tức giận như vậy là lần ông nội ép buộc anh, nhất định bắt anh phải cưới cô, ảnh phản kháng không có kết quả, chỉ có thể bị ép buộc tiếp nhận.
Ngay cả lúc Thanh Liên bị đưa ra nước ngoài, anh trơ mắt nhìn cô ta càng đi càng xa, hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh anh cũng không tức giận như vậy.
Nhưng lần này, Lục Kiến Thành thừa nhận, anh thật sự bị Nam Khuê chọc giận.
Hai người mới quen biết nhau vài ngày ngắn ngủi mà cô lại che chở cho người đàn ông kia như vậy.
“Lục Kiến Thành, đồ khốn nhà anh, sao anh lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”
Nam Khuê cuối cùng tức đến phát khóc, nước mắt rơi lã chã: “Dựa vào cái gì mà anh có thể có người yêu cũ, người yêu cũ vừa gọi một cuộc điện thoại anh đã ném hết đi để gặp cô ta hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, còn tôi thì sao? Ngay cả việc tôi có một người bạn cũng bị anh chất vấn hoài nghi.”
“Lục Kiến Thành, sao anh lại bá đạo như vậy chứ? Tôi đã nói rồi, Nam Khuê tôi cũng không phải ăn chay, anh có thể chạy đi tìm mối tình đầu anh anh em em, tôi cũng có thể đi tìm tiểu thịt tươi, dựa vào cái gì mà sau này anh có thể còn tôi lại không chứ?”
Nam Khuê bị chọc giận đến phát điên, lời gì cũng có thể nói được.
Lục Kiến Thành bị cô làm cho tức đến mắt đỏ bừng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ nói: “Nam Khuê, em nói lại lần nữa xem?”