Bác sĩ lạnh nhạt nhìn cô ta: ''Tôi chưa từng nhận tiền của cô, phong bì kia tôi đã sớm trả lại cho mẹ cô rồi, hơn nữa tôi cũng chưa từng đồng ý với bất kì lời nhờ vả gì của cô.''
Lần này sắc mặt Chu Hiểu Tinh gần như lặng đi.
''Cho nên... Ý của cô là, cô không lừa tôi...'' Cô ta khàn giọng nói, vô cùng sụp đổ mà thốt lên: ''Tôi thật sự không thể mang thai, không thể làm mẹ được nữa.''
"Đây không phải trò đùa, tất cả đều là sự thật, tôi thật sự không thể có con được nữa, đúng không?''
Nói đến câu cuối, Chu Hiểu Tinh như điên cuồng gào thét.
Cô ta không nghĩ đến chuyện này, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến việc tất cả mọi chuyện đều trở thành sự thật.
Rõ ràng chỉ là một lời nói dối, vì sao lại trở thành sự thật chứ.
"Ông trời ơi, tại sao? Tại sao ông lại muốn tra tấn tôi như vậy?''
Bác sĩ đồng tình nhìn cô ta: ''Lúc cô làm phẫu thuật phá thai, tôi cũng đã nói rồi, thể chất cơ thể cô đặc biệt, hơn nữa trước kia phá thai quá nhiều, lần phá thai này rất có thể sẽ hoàn toàn khiến cô mất đi cơ hội làm mẹ, là cô khăng khăng lựa chọn bỏ đứa bé."
Giờ phút này Chu Hiểu Tinh trừ hối hận ra thì cũng chỉ còn sự hối hận.
Đúng lúc này Lục Kiến Thành đi đến.
Anh nghe thấy rõ ràng từng lời của bác sĩ nói.
So với sự hận thù ban này, lúc này anh vô cùng bình tĩnh.
Vì anh biết rõ, từ giờ phút này trở đi, người phụ nữ trước mặt không có bất kì quan hệ gì với anh.
"Thân phận của tôi là giả.''
''Ngã rồi sinh non cũng là giả, sự thật là chính tay cô tự tay giết chết sinh mệnh kia.''
''Không thể mang thai có con được nữa cũng là giả.''
Lục Kiến Thành tiếp tục: "Tất cả đều là giả.''
''Buồn cười là những lời nói dối của cô lại thành sự thật. Chu Hiểu Tinh, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho câu trời gây nghiệt còn có thể tha thứ, còn tự tạo nghiệt thì không thể sống được. Từ nay đến cuối đời cô hãy sống trong sự hối hận và thống khổ này đi.''
''A... Ha ha...'' Đột nhiên Chu Hiểu Tinh như phát điên mà cười lớn.
Lục Kiến Thành chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái.
Sau đó quay người rời đi.
Đúng lúc này, Chu Hiểu Tinh nói: "Lục Kiến Thành, anh muốn quay về tìm cô ta sao?"
Lục Kiến Thành không dừng lại, anh vẫn xoay người rời đi, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng.
Sau đó giọng nói kiên định vang lên: "Đương nhiên.''
''Cô ấy là vợ của tôi, cả đời này cô ấy ở đâu thì tôi ở đấy.''
Chu Hiểu Tinh nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, cô ta không nhịn được mà tự giễu: "Chẳng lẽ đến bây giờ một ánh mắt của anh cũng là mong ước xa vời của tôi sao?''