“Ừ.” Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: "Sau này, anh sẽ chăm sóc em và mấy đứa trẻ thật tốt. Em đừng lo lắng, dù phải dùng tới biện pháp gì, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Niệm Khanh."
"Năm năm qua, em đã chịu quá nhiều mệt mỏi, cũng đã chịu quá nhiều áp lực. Dù sau này có xảy ra chuyện gì, em cũng phải nhớ rằng em còn có anh, em và anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?"
Nam Khuê gật đầu, nghĩ đến tin tức vừa rồi, khóe môi bất giác nở nụ cười nhẹ.
Nụ cười rạng rỡ này ngay lập tức cuốn đi sự phiền muộn trong nhiều ngày qua.
"Đúng rồi, Kiến Thành này, anh có biết lúc nãy em vừa nhận được cuộc gọi gì không? Là từ phía bệnh viện đó, bọn họ nói rằng đã tìm được một người hiến tim phù hợp với Niệm Khanh, muốn chúng ta sáng sớm mai đưa Niệm Khanh qua đó."
"Đã năm năm rồi, em gần như không còn dám ôm hy vọng, nhưng tới cuối cùng vẫn có thể đợi được tin tức tốt đẹp này."
Nói đến đây, Nam Khuê liền nghẹn ngào.
Thật khó để diễn tả cô đã phấn khích thế nào.
“Thế thì tốt quá rồi.” Lục Kiến Thành cũng thở phào nhẹ nhõm: "Đừng đợi tới ngày mai, lát nữa chúng ta thu dọn đồ đạc đến bệnh viện luôn, nên tới đó sớm hơn một chút."
"Đúng, em cũng nghĩ như vậy."
Tư Mặc và Niệm Khanh đang chơi với nhau trong phòng khách, còn Lục Kiến Thành và Nam Khuê đang cùng nhau thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ.
Nếu thời gian này diễn ra suôn sẻ, Niệm Khanh có thể ở lại bệnh viện một thời gian.
Từ thăm khám kỹ lưỡng đến phẫu thuật ghép tạng, rồi đến phục hồi sau này, điều lo lắng nhất chính là bị đào thải tạng ghép, cho nên đây sẽ là một quá trình dự tính tương đối dài.
Vì vậy, công tác chuẩn bị rất nhiều và phải đảm bảo toàn diện.
Trong năm năm qua, Nam Khuê đã nhiều lần thu xếp đồ đạc cho Niệm Khanh, và đã ở cùng cậu rất nhiều lần trong bệnh viện, vì vậy cái gì cần làm, cái gì không cần làm cô cũng đã làm đến thuần thục rồi.
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn chưa hiểu rõ, vì vậy anh chỉ phụ trách công việc xếp đồ.
Nam Khuê đặt những thứ cần thiết lên trên giường và bàn, anh chịu trách nhiệm xếp chúng gọn gàng vào trong va li.
Vì có sự phân chia công việc rõ ràng giữa hai người nên dù có rất nhiều đồ đạc cần đóng gói nhưng vẫn có thể sắp xếp rất nhanh chóng.
Sau khi thu dọn xong xuôi mọi thứ, Nam Khuê nhìn những chiếc va li lớn đã được chất đầy liền thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng trước đây mỗi khi thu dọn đồ đạc đến bệnh viện cùng Niệm Khanh, lúc đó, Niệm Khanh còn quá nhỏ, mỗi lần phát bệnh đều rất nghiêm trọng, hầu như phần lớn thời gian đều nằm trong ICU.
Mặc dù trong ICU có bác sĩ chuyên ngành và y ta chăm lo, cô cũng không thể vào trong, nhưng cô sẽ ôm lấy Tư Mặc và canh giữ bên ngoài.
Còn nhớ lần đầu tiên vào bệnh viện, Tư Mặc cũng còn rất nhỏ, mới chỉ là một đứa trẻ còn quấn khăn.
Cô canh giữ bên ngoài ICU, đồng thời chăm sóc cho cả Tư Mặc và Niệm Khanh.
Mỗi lần nhắc đến, trái tim như nghẹn ứ trong họng, cả người đều cảm thấy sợ hãi đến cực điểm.
Có thể do ấn tượng quá sâu đậm nên bây giờ khi nghe đến ICU, cô liền nghĩ ngay đến những ngày tháng khủng khiếp và hãi hùng ấy.
May mắn thay, những ngày khó khăn và đáng sợ nhất đó cuối cùng cũng đã chấm dứt. Lần này, cô hy vọng vào một khởi đầu mới tươi sáng hơn.
Ngồi bên cạnh Lục Kiến Thành, Nam Khuê ôm lấy anh, trong lòng đột nhiên tràn đầy áy náy: "Thực xin lỗi, Kiến Thành."