''Anh biết anh không thể lấy cô ta. Anh đã quyết định quên đi tất cả để đuổi theo em, nhưng cô ta đột nhiên dùng dao tự sát cho nên làm trễ thời gian một chút, sau đó khi nhận được tin em xảy ra tai nạn, anh đau đến mức không muốn sống.''
''May thay tai nạn xe cộ đã kích thích anh, đã khiến anh khôi phục kí ức.''
Nam Khuê nghe xong, cuối cùng khúc mắc trong lòng cũng được mở ra từng chút từng chút một.
''Sau đó thì sao?''
"Sau khi khôi phục kí ức, anh lập tức đi tìm mẹ con Chu Hiểu Tinh, hỏi rõ mẹ con cô ta anh mới biết chuyện xảy ra sau khi anh mất trí nhớ.''
''Lúc đó anh bị rơi xuống biển hôn mê bất tỉnh, là mẹ con Chu Hiểu Tinh đã cứu anh. Lúc đó Chu Hiểu Tinh đã mang thai, vì danh dự của cô ta, hai người đó đã lừa anh, nói anh là vị hôn phu của cô ta, mục đích là để anh đổ vỏ.''
Tin tức này khiến Nam Khuê vô cùng kinh ngạc.
''Cho nên đứa bé trong bụng Chu Hiểu Tinh căn bản không phải là của anh?''
''Đúng, anh đã điều tra, là của bạn trai cũ của cô ta, nhưng người đàn ông này không muốn chịu trách nhiệm nên cô ta mới đổ lên người anh.''
''Không chỉ vậy mà chuyện sinh non cũng không phải ngoài ý muốn, là cô ta cố ý.''
Nghe đến đây Nam Khuê cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đưa tay đặt lên trái tim đang run rẩy, cô không tin nổi mà nói: "Cho nên vì để cho anh cảm thấy áy náy với mình mà cô ta đã đi phá thai?''
''Đúng.'' Lục Kiến Thành gật nhẹ đầu: ''Không những vậy mà bác sĩ cũng đã thông đồng với cô ta, đã cố ý nói cho anh về việc cơ thể cô ta bị tổn thương, sau này sẽ không thể mang thai được nữa để anh cảm thấy áy náy và tự trách.''
''Nhưng sau này anh mới biết thật ra bác sĩ không nói dối, cơ thể cô ta đúng là đã bị tổn thương, sau này sẽ không thể làm mẹ được nữa.''
Lượng tin tức lớn này khiến Nam Khuê phải tốn một lúc mới có thể tiêu hóa được.
Trong lòng cô vẫn không ngừng cảm thán, cũng không thể quên được.
Sao trên thế giới này lại có một người phụ nữ độc ác với chính bản thân và con mình như vậy được chứ?
''Vậy bây giờ cô ta thế nào?'' Nam Khuê hỏi.
''Vào tù, chắc sẽ bị phán mấy năm.''
''Vì sao?''
Nói đến đây, Lục Kiến Thành đột nhiên phát hiện mình đã lỡ lời.
''Khuê Khuê...''
Anh gọi tên cô, sau đó anh đột nhiên nắm lấy tay Nam Khuê, giọng trầm xuống.
''Có chuyện anh phải nói cho em, nhưng em không được tức giận, cũng không được khóc, có được không?''
''Chuyện gì?''
Nghe vậy, trái tim Nam Khuê như có hàng trăm con kiến bò, vô cùng thấp thỏm.
Lục Kiến Thành xoay lưng về phía Nam Khuê.
Nam Khuê vừa nhìn đã phát hiện vết máu đỏ tươi trên lưng anh.
''Lục Kiến Thành...'' Nam Khuê lập tức luống cuống, cô sao có thể bình tĩnh được chứ: ''Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải anh giấu em cái gì không?''
Thấy cô khóc, trong lòng anh trở nên vô cùng hoảng hốt.
Anh lập tức xoay người lại, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô.