Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Hơn nữa, ở bên cạnh em ngay đến một người có thể chăm sóc cho em cũng không có. Nếu không may em đang đi trên đường bị té ngã hay là lúc nấu cơm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Không được, quá nguy hiểm.”  

 

“Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao? Chỉ cần tìm một bảo mẫu đến chăm lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cho tôi là được rồi.”  

 

Chu Tiễn Nam vẫn lắc đầu không đồng ý: "Như vậy cũng không được. Bảo mẫu vừa tìm sẽ quá xa lạ và không đáng tin cậy. Nếu đó là một người không có trách nhiệm, hoặc là nhìn thấy em là một phụ nữ mang thai không nơi nương tựa muốn mưu đồ gây rối, muốn chiếm lấy tài sản của em thì sao, tóm lại chính là không đáng tin cậy!  

 

Lâm Tiêu nói: "Thiếu phu nhân, không chỉ có những thứ này, mà còn có Chu Hiểu Tinh, tôi đã gặp cô ta hai lần, cũng đã nói chuyện qua với cô ta, cô ta không phải là một người thiện lương, nếu cô ở đây một mình, thực sự khơi gợi ký ức của tổng giám đốc Lục, đe dọa tới địa vị của Chu Hiểu Tinh, sợ rằng cô tay sẽ không tự chủ được mà ra tay với cô, thậm chí còn không tiếc giá nào mà làm thương tổn cô.”  

 

Nam Khuê buồn rầu nói: “Vậy phải làm thế nào mới tốt đây? Tôi chắc chắn không thể quay về nhưng tôi cũng không thể để tất cả mọi người hao phí thời gian ở chỗ này được!”  

 

Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô nảy ra một ý tưởng: "Đúng rồi, tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp."  

 

 

 

“Biện pháp gì?” Mấy người đồng thanh hỏi.  

 

“Tôi bảo Trần Tranh tới đây để tìm một bảo mẫu chăm sóc tôi, lần này mọi người có thể yên tâm được rồi.”  

 

Chu Tiễn Nam và Lâm Tiêu cùng nhau gật đầu.  

 

“Đây đúng là một biện pháp.”  

 

“Nhưng mà chỉ tùy ý đi tìm một bảo mẫu thì không đáng tin cậy cho lắm, Lâm Tiêu, cậu về nhà họ Lục xem một chút, chọn một người trong nhà họ Lục tới chăm sóc cho Nam Khuê.” Chu Tiễn Nam nói  

 

Lâm Tiêu gật đầu: “Được, lúc nào quay về tôi sẽ làm, bây giờ tôi liên hệ cho Trần Tranh bảo anh ta ngày mai dẫn mấy người tới.”  

 

Ngày hôm sau.  

 

Khoảng mười một giờ sáng, Trần Tranh dẫn theo vài người đến nơi này.  

 

Trước khi rời đi, Đông Họa lo lắng kéo tay Nam Khuê: “Nếu muốn nói chuyện, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho mình, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”  

 

“Ừ.”  

 

“Chỗ Tư Mục với Niệm Khanh cậu không cần lo lắng, lúc trở về mình sẽ nói với Tư Vũ ngay lập tức, chị ấy sẽ chăm sóc bọn chúng tốt, mình với anh Chu có thời gian sẽ đi gặp bọn chúng.”  

 

Nam Khuê gật đầu: “Được, có các cậu ở đây mình rất yên tâm.”  

 

“Khuê Khuê, tạm biệt, tự chăm sóc bản thân nhé.”  

 

“Thiếu phu nhân, hãy chăm sóc tốt cho chính mình.”  

 

Nhìn đoàn người bọn họ lên máy bay, Nam Khuê dùng sức vẫy tay.  

 

Chẳng bao lâu, máy bay cất cánh, trong thanh âm ầm ầm, họ ngày càng xa cô.  

 

Mãi đến khi không nhìn thấy cái gì nữa, Nam Khuê mới xoay người lại: “Trần Tranh, chúng ta trở về đi.”  

 

“Vâng, thiếu phu nhân.”  

 

Về đến nhà, Nam Khuê đưa ảnh của Lục Kiến Thành cho Trần Tranh: “Bây giờ mất trí nhớ rồi, tên của anh ấy bây giờ là Cố Mộ Hàn, còn có một vị hôn thê tên là Chu Hiểu Tịnh.”  

 

“Tôi muốn anh tận dụng mấy ngày anh ấy ở chỗ này tra hết tất cả tin tức của anh ấy, sau đó báo lại cho tôi.”  

 

“Được, thiếu phu nhân, tôi lập tức cho người đi làm.”  



Sau khi ăn trưa, Nam Khuê ngủ một giấc. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK