"Kiến Thành, hai người đừng cãi nhau nữa, chuyện vừa rồi em có thể giải thích, Nam Khuê không cố ý đâu."
"Vốn dĩ em nghe nói cô ấy bị tai nạn, muốn đến thăm cô ấy, không ngờ cô ấy kích động như vậy, em cũng không phòng bị gì, không cẩn thận mới đâm phải em."
Lời giải thích của Phương Thanh Liên chắc chắn là có chủ đích, vì cô ta càng nói thì càng bôi đen.
Hơn nữa, cô ta còn cố ý nhắc đến vụ tai nạn giao thông của Nam Khuê để chọc tức cô.
Lúc này, Nam Khuê cũng thật sự bị chọc tức.
Cô nâng dao lên, lần thứ hai hướng về phía Phương Thanh Liên, hét to: "Cút ngay, cút ngay cho tôi."
“Nam Khuê, cô đừng kích động, kích động chính là quỷ.” Phương Thanh Liên cố ý sợ hãi nhắc nhở cô.
Nhưng Nam Khuê cũng không mắc phải kế này, cô cầm dao, cố ý đi đến phía trước một bước, đột nhiên, vài mảnh thủy tinh dưới chân đâm vào lòng bàn chân cô, cô đau đến toát mồ hôi lạnh, thật sự rất đau.
Dù vậy, cô vẫn liều mình chịu đựng.
“Phương Thanh Liên, tôi cảnh cáo cô, mau cút khỏi đây cho tôi, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi, nếu không tôi sẽ không ngại đâm cô thêm một lần nữa đâu.” Đôi mắt Nam Khuê sắc bén, động tác hung ác, bộ dạng đó thật sự đã làm Phương Thanh Liên sợ hãi.
"Kiến Thành, giúp em, cứu em với!"
Phương Thanh Liên nhu nhược đáng thương nấp sau lưng Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành duỗi tay, đưa cả cô ta và xe rời khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng ngay lập tức đóng lại.
Cho đến lúc này, loảng xoảng một tiếng, con dao trên tay Nam Khuê rơi xuống đất.
Cô thậm chí còn không có sức lên giường, mềm nhũn ngồi dưới đất, ôm đầu, lập tức bật khóc.
"Mẹ ơi, con mệt quá, con mệt mỏi quá!"
"Mẹ, nếu mẹ còn ở đây, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con đúng không?"
"Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm."
Bên ngoài phòng bệnh, Phương Thanh Liên yếu ớt dựa vào Lục Kiến Thành: "Kiến Thành, em đau..."
"Kiên trì một chút."
Một phút trôi qua, nhìn thấy Lâm Tiêu, Lục Kiến Thành đẩy Phương Thanh Liên đến cho Lâm Tiêu: "Đưa cô ấy đi bác sĩ."
Phương Thanh Liên nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, nghi ngờ hỏi: "Kiến Thành, anh... anh có ý gì? Không phải anh đưa em đi sao?"
"Nam Khuê là vợ anh, anh phải chăm sóc cô ấy, để Lâm Tiêu đưa em đi."
Lời nói của Lục Kiến Thành khiến Phương Thanh Liên bật khóc, cô ta nắm lấy cánh tay Lục Kiến Thành khóc thảm thương: "Đừng mà Kiến Thành, em không muốn Lâm Tiêu đưa em đi."
"Em muốn anh ở bên em, anh chỉ cần e thôi."
Ánh mắt Lục Kiến Thành lành nhạt, ngữ khí kiên trì: "Để Lâm Tiêu đưa em đi."
"Không ..." Lần này, Phương Thanh Liên kiên trì: "Cho dù máu của tôi chảy hết, chết ở đây cũng phải để anh ấy đưa tôi đi.”
“Kiến Thành, nếu anh không đưa em đi, em có chết cũng không đi."
“Nếu như em không trân trọng sinh mệnh của chính mình, vậy thì cứ đứng ở đây chờ máu chảy hết đi.” Lục Kiến Thành lạnh lùng nói.