“Trẻ thật, đẹp quá.” Nam Khuê không kiềm được mà cảm thán.
Lục Kiến Thành cầm tấm ảnh lên, lau nhẹ nhàng, thật ra ngày nào cũng có người lau chùi, phía trên rất sạch sẽ, vốn không có một chút bụi nào, nhưng anh vẫn nâng niu mà lau lại một lần nữa.
Sau đó đặt trở lại vị trí ban đầu: “18 tuổi bà đã gả cho ông rồi, 20 tuổi sinh ra cha, tấm ảnh này được chụp sau khi hai người kết hôn không lâu.”
"Bà nói rằng, vốn dĩ hai người họ đã hẹn ước với nhau chụp mỗi người một tấm, chụp lại dáng vẻ lúc còn trẻ, nhưng vì kinh tế eo hẹp, ông nội bên ngoài thì đồng ý, nhưng thực ra chỉ trả tiền cho một người, vì vậy cuối cùng chỉ có một mình bà chụp ảnh, ông nội thì không chụp. "
"Nói như vậy, đây chắc là bức ảnh duy nhất chụp lúc bà còn trẻ rồi?"
"Ừm."
“Nếu như vậy, với tính cách của ông, sau khi bà mất, ông nhất định sẽ mang nó theo bên mình, tại sao tôi lại chưa từng nhìn thấy bức ảnh này ở nhà họ Lục?”
Lục Kiến Thành gật đầu: "Em nói đúng, bà nội biết ông nội nhất định sẽ mang nó theo bên mình, nên trước khi mất đã đặc biệt dặn đi dặn lại, hy vọng sẽ giữ bức ảnh này ở đây, tránh để ông nội mang nó theo bên người mà nhìn vật nhớ người, càng thêm đau lòng.”
"Bề ngoài ông nội đã đồng ý với bọn anh, nhưng thực ra..."
Nói đến đây, Lục Kiến Thành cười một cái, đầy cảm động nói: "Ông đã bày kế, thu nhỏ tấm ảnh của bà lại và làm thành một tấm ảnh rất nhỏ, lúc nào cũng cất trong túi.”
Nam Khuê cũng cảm động, rốt cuộc tình cảm phải sâu đậm đến mức nào mới có thể làm nhiều việc như vậy mà vẫn giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh.
Bây giờ, ngoài ngưỡng mộ, cô còn cảm thấy ghen tị nữa.
Tình yêu lúc đó quả thực rất đẹp.
“Vậy sao mà bọn anh biết được?”
“Có một năm, vào ngày giỗ của bà nội, ông uống rất nhiều rượu, uống đến say khướt, chắc là quá nhớ nhung, ông đã tự lấy ảnh của bà ra, nói với bọn bọn anh.”
“Nhưng mà, bọn anh không ai nói với ông nội, ông cũng không biết rằng bọn anh đã biết.”
“Bà thật hạnh phúc.” Nam Khuê cảm thán.
Lục Kiến Thành nhìn cô: "Ngưỡng mộ bà à?"
Nam Khuê gật đầu: "Đương nhiên là ngưỡng mộ rồi, có người toàn tâm toàn ý dành cả cuộc đời cho mình, đây là tình yêu và hạnh phúc mà tất cả phụ nữ trên thế gian đều khao khát có được.”
"Vậy còn em thì sao?"
"Tôi sao?" Nam Khuê chỉ vào mình, cười nhạt: "Tôi cũng vậy, cũng giống như họ, cũng chỉ là một cô gái bình thường, đương nhiên cũng muốn có một tình yêu độc nhất vô nhị của riêng mình và …”
"Và cái gì? ” Lục Kiến Thành hỏi.
Nam Khuê muốn nói là, và hôn nhân.
Nhưng mà, cuộc hôn nhân của cô đã tan vỡ rồi, chẳng còn nữa.
Kìm nén nỗi đau nhói trong lòng, Nam Khuê nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Đời này, cuộc hôn nhân mà cô muốn có, cuối cùng cũng không bao giờ có được, tình yêu mà cô mong muốn cũng đã sớm cách xa cô ngàn dặm.
Vì vậy, khi nghe câu chuyện tình yêu của ông và bà, cô mới thích thú đến thế, ngưỡng mộ đến thế.
Thứ bản thân không có được, thì có lẽ sẽ luôn ngưỡng mộ trong lòng, cô cũng không tránh khỏi lẽ đó.
“Rồi em cũng sẽ gặp được.” Đột nhiên, Lục Kiến Thành nói.
“Gặp được gì?”