“Được rồi.” Trần Tranh gật đầu: “Vì anh đã muốn chăm sóc cho thiếu phu nhân, tôi hy vọng anh sẽ đáp ứng tôi một điều kiện.”
"Điều kiện gì?"
"Người mà thiếu phu nhân trông mong không phải là Cố Mạc Hàn, mà là Lục Kiến Thành, cho nên nếu anh đã quyết định ở lại, anh phải dùng thân phận là Lục Kiến Thành, tức là chồng của thiếu phu nhân."
"Đương nhiên, anh còn phải đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của thiếu phu nhân."
Lần này, Cố Mạc Hàn gần như không thèm suy nghĩ, anh nhanh chóng gật đầu đồng ý.
"Được."
"Nếu đã như vậy thì tôi giao thiếu phu nhân cho anh chăm sóc. Tôi sẽ trông coi ngoài cửa. Anh cần gì có thể gọi cho tôi."
Trần Tranh đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc đó, trong phòng chỉ còn Nam Khuê và Cố Mạc Hàn.
Anh đưa tay chạm vào trán Nam Khuê một lần nữa, trán cô vẫn còn rất nóng.
Phụ nữ mang thai nói chung không thể uống thuốc hạ sốt nên chỉ có thể dùng cách khác giải nhiệt cơ thể.
Cố Mạc Hàn tìm thấy một cái chậu và hai cái khăn mặt, anh liên tục thay khăn mặt đắp lên trán Nam Khuê.
Anh cứ lặp đi lặp lại động tác này nhiều lần, cho đến cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Ánh đèn ngủ soi rọi vào khuôn mặt nhỏ bé và trầm lặng của Nam Khuê, khuôn mặt ấy trông cực kỳ yếu ớt.
Trái tim của Cố Mạc Hàn chợt nhói lên.
Chăm chú nhìn vào cô, bàn tay anh gần như vô thức rơi trên đôi lông mày mảnh mai của cô.
Sau đó liền nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
Đồng thời, anh cũng nhẹ giọng nói: "Nam Khuê, anh là Kiến Thành đây, anh đang ở đây, em có nghe thấy không?"
"Anh xin lỗi, đã khiến em phải chịu tổn thương rồi."
"Em phải mạnh mẽ lên, phải mau chóng khỏe lại, đợi em khỏe lại rồi chúng ta cùng nhau về nhà."
Quả nhiên, những lời nói này của Cố Mạc Hàn đã phát huy tác dụng.
Trong cơn mê man bất tận, dường như Nam Khuê đã nghe thấy tiếng của anh.
Cô vừa lắc đầu, vừa mạnh mẽ chống lại cơn mê man.
"Kiến Thành"
"Ông xã."
Cô lẩm bẩm trong miệng, giọng nói nhỏ nhẹ mỏng manh ẩn chứa vẻ thương hại.
Hai tay cũng bắt đầu chới với một cách bất lực.
Ngay lập tức Cố Mạc Hàn liền nắm lấy tay cô và áp vào má anh.
"Nam Khuê, em mở mắt ra nhìn anh, có được không?"
Lúc này, mí mắt của Nam Khuê chợt khẽ động.
Sau đó, cô mờ mịt mở mắt ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Mạc Hàn, cô lập tức dang tay ôm lấy cổ anh đầy phấn khích.
Đồng thời, cô còn vui vẻ hét lên: "Kiến Thành, thật sự là anh sao? Có thật là anh không?"
"Em không hề nhìn lầm, có đúng không?"