Nhìn thấy Lâm Tư Vũ ngây người ra, Nam Khuê nói tiếp: “Cô không cần bất ngờ, cũng không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ nói những chuyện mà mình nên nói thôi.”
“Tôi đã từng nếm trải mùi vị bị người khác hiểu lầm rồi, thế nên tôi không muốn để hiểu lầm xảy ra tiếp nữa.”
“Hơn nữa…”
Nam Khuê vẫn còn chưa nói xong, bỗng nhiên Lâm Tư Vũ nhào đến ôm lấy cô.
Sau đó khóc lớn.
“Hu hu, Nam Khuê, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô sẽ giúp tôi chứng minh trong sạch, mấy năm nay, tôi vẫn luôn buông thả, trong mắt mọi người, tôi là một đại tiểu thư vừa sống buông thả vừa thích gây chuyện. Ngoại trừ ông nội ra thì chưa từng có ai bao dung tôi cả.”
“Bọn họ chỉ luôn chỉ trích tôi mà thôi, cảm ơn cô, ngoài ông nội ra, cô là người đầu tiên bao dung tôi.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê đưa cho Lâm Tư Vũ một tờ khăn giấy.
Đồng thời nói: “Tôi không có vĩ đại như cô nói đâu, tôi chỉ không thể làm chuyện trái với lương tâm mình mà thôi.”
“Huống chi…” Cô khẽ sờ bụng, vẻ mặt đầy dịu dàng: “Kể từ khi có con, tôi càng phải trở thành một tấm gương tốt cho chúng nó.”
“Hơn nữa, Kiến Thành đã nói cho tôi nghe về chuyện của cô rồi. Tôi thừa nhận, lúc tôi bị ép phải rời xa nơi này, tôi đã từng trách cô vô số lần, cũng đã từng hận cô. Nhưng khi tôi trở về bên cạnh Kiến Thành, cảm giác của tôi dành cho cô ngoài cảm ơn ra thì vẫn chỉ là cảm ơn mà thôi.”
“Tôi biết, thật ra cô là một người con hiếu thảo, nếu không cô sẽ không vì ông nội mà lựa chọn gả cho Phong Hàng. Trong lòng tôi, cô là một cô đại tiểu thư bốc đồng, nhưng chắc chắn không phải là một người xấu.”
“Cô biết không? Thật ra, trong khoảnh khắc khi tôi ngã xuống đó, tôi đã nhìn thấy cô vươn tay ra, tôi biết cô đang muốn cố gắng kéo lấy tôi, nhưng cô lại đưa tay ra chậm một chút.”
“Thế nên, Tư Vũ à, chúng ta chính thức giảng hòa đi. Nếu cô đồng ý thì sau này chúng tôi sẽ là người nhà của cô, được không?”
Lâm Tư Vũ liều mạng gật đầu: “Được.”
Sau đó cô ấy xoay người lại, nhìn Lục Kiến Thành, cung kính mà cúi đầu xuống.
Sau khi ngẩng đầu lên lại, cô ấy vừa khóc vừa gọi một tiếng: “Anh trai.”
“Anh trai, sau này, em có thể gọi anh như thế được không?”
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Lâm Tư Vũ vừa cười, vừa lau nước mắt.
Kể từ giờ phút này, kể từ khi cô ấy bắt đầu gọi tiếng “anh trai” này, cô ấy đã biết được bản thân đã từ bỏ thứ gì, nhưng cũng nhận ra mình đã nhận lại được gì.
Đám cưới của Lâm Tư Vũ và Phong Hàng được tổ chức vào một tuần sau.
Hôn lễ vô cùng long trọng.
Hội trường được trang trí vô cùng xa hoa.
Bên ngoài cánh cửa nặng nề, Lâm Tư Vũ mặc áo cưới đang khoác tay Lâm Duy Đống đang mặc âu phục, chuẩn bị bước lên thảm đỏ.
Nhưng mà, đúng lúc này, Lâm Tư Vũ đột nhiên nhìn về phía Lâm Duy Đống: “Ông nội, cháu muốn ông và anh trai cùng đưa cháu vào lễ đường, có được không?”
“Anh trai?” Lâm Duy Đống ngờ vực.