Nhưng cô càng muốn gỡ ra thì Lục Kiến Thành càng ôm chặt hơn.
"Khuê Khuê, anh thừa nhận chuyện của Phương Thanh Liên là anh lừa em, nhưng những gì anh nói với em đều là thật."
"Anh muốn kết hôn với em là thật, anh muốn cùng em sống đến răng long đầu bạc cũng là thật."
"Khuê Khuê, chúng ta cùng có một đứa bé đi!"
Ngày đó nằm mơ, cô không ngừng gọi con, có lẽ sau khi sinh con, cô sẽ không bị ác mộng ám ảnh nữa.
Cũng sẽ có một khởi đầu hoàn toàn mới giữa hai người họ, tất cả sẽ khác đi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê tức giận đến phát run, sao anh lại có thể nói những lời này?
"Lục Kiến Thành, anh đúng là không biết xấu hổ."
Nam Khuê xoay người lại nhìn anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, từng chữ từng chữ nói ra lời này.
"Khuê Khuê, anh thật lòng mà. Anh biết việc đứa bé ra đi đã đả kích rất lớn đến em, anh muốn bù đắp cho em và con."
“Nhưng tôi không cần nữa, Lục Kiến Thành, tôi không cần anh bù đắp, anh nghe không hiểu sao?” Nam Khuê gục xuống và hét lên.
"Bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây, tránh xa khỏi anh, đồ khốn nạn, anh buông tôi ra."
Rời khỏi đây?
Không thể nào.
Anh có thể chấp nhận mọi thứ, chấp nhận sự quát tháo của cô, chấp nhận sự mắng mỏ của cô, chấp nhận sự giận dữ của cô với anh, chấp nhận cô ra tay đánh anh.
Nhưng anh không thể chấp nhận việc cô rời bỏ anh.
Nhìn Nam Khuê, Lục Kiến Thành đột nhiên ôm mặt cô, mạnh mẽ hôn cô.
Hai tay anh cứng như thép ôm chặt lấy eo cô như hận không thể đem cô nhập vào thân thể anh, hòa vào xương cốt anh.
Lưỡi cọ xát điên cuồng, như thể chỉ bằng cách này, anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cũng chỉ có như vậy, cô mới thấy an tâm.
Nam Khuê cực kỳ sợ hãi, việc hôn môi đã từng là một việc lãng mạn, tốt đẹp cỡ nào, mà giờ anh lại biến nó thành thứ mà cô sợ.
Cô sợ, sợ sự điên cuồng của anh, sự bất chấp tất cả của anh.
Lục Kiến Thành, sao chúng ta lại biến thành như vậy rồi?
Trước kia rõ ràng là rất tốt đẹp mà!
Nam Khuê cố gắng hết sức để đẩy anh ra, nhưng dù cố gắng thế nào cô cũng không thể đẩy được.
Cô cắn chặt môi, cắn chặt răng, Lục Kiến Thành cũng mạnh mẽ cạy mở răng cô, tiếp tục hôn cô.
Căn bản không cho cô không gian và cơ hội để thở.
Cuối cùng Nam Khuê chỉ có thể mềm người.
Cô từ bỏ việc giãy giụa, cũng từ bỏ phản kháng.
Thậm chí còn từ từ đáp lại anh.
Mãi cho đến khi Lục Kiến Thành thả lỏng cảnh giác cô mới đột nhiên mở môi ra, dùng sức cắn xuống.