"Được." Tất cả mọi người đều mong chờ đáp lại, rõ ràng vô cùng có hứng thú.
Lúc này Hạ Nhu luôn ngồi ở nơi khuất, toàn bộ hành trình đều không có người để ý, cuối cùng cũng đã nhận ra được điều gì đó không thích hợp.
"Hỏng rồi, bị gài bẫy rồi."
Trong lòng bà ta thầm mắng một câu, bà ta lập tức đứng dậy, muốn yên lặng đi từ cửa để ra ngoài.
Nhưng đã muộn.
"Đừng đi nha, nơi xa hoa thế này, bà đã phải sứt đầu mẻ trán để vào, sao có thể bỏ đi không một tiếng động như vậy chứ?"
Hạ Nhu đột nhiên dừng lại, cả người đều cứng ngắc.
Giọng nói của Vân Thư vang khắp đại sảnh: "Hơn nữa bà còn là nhân vật chính của vở kịch này, nhân vật chính đi rồi thì đâu còn đặc sặc nữa."
Hạ Nhu biết, bà ta xong đời rồi.
Người phụ nữ Vân Thư này không phải là người lương thiện.
Đây cũng là lí do mà năm đó, sau khi đi theo Lục Minh Bác, bà ta chỉ dám lén lút chứ căn bản không dám đến cửa tìm Vân Thư.
Có thể nói, chỉ cần Vân Thư không tìm bà ta thì bà ta tuyệt đối không dám đến cửa.
Trước kia không biết bà ta đã bị bà mạnh mẽ dạy dỗ cho mấy lần.
Những kí ức này đã sớm khắc sâu trong não bà a.
Cho đến hôm nay bà ta vẫn không thể quên được.
Cho nên bà ta mới không muốn Quý Dạ Bạch chịu thua, bà ta muốn có một ngày có thể đánh bại người phụ nữ Vân Thư kia.
Bà ta cũng muốn được thử cảm giác thoải mái khi giẫm Vân Thư ở dưới lòng bàn chân mình.
Nhưng bây giờ xem ra giấc mộng này của bà ta không những không thực hiện được mà ngược lại còn bị người phụ nữ này tính kế.
Tay Hạ Nhu nắm lấy nắm cửa sau, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này mấy nhân viên phục vụ đã đi qua nắm lấy tay bà ta.
Sau đó, họ ở trước mặt mọi người, gần như là mạnh mẽ kéo tay bà ta từ nắm cửa xuống rồi kéo lên trên sân khấu.
Trên đường đi, mặt Hạ Nhu đều trắng bệch.
Hai chân bà ta mềm nhũn không còn chút sức lực.
Lúc bị ném lên sân khấu, nếu như không phải chống được vào cái gì đó thì bà ta đã sớm ngã xuống..
Vân Thư cầm mic đi đến chỗ bà ta: "Nơi này cũng không phải cái biệt thự kia của bà mà bà muốn vào lúc nào thì vào, đi lúc nào thì đi."
"Hạ Nhu, ân oán giữa chúng ta đã lâu như vậy rồi, bà nói xem, hôm nay chúng ta có nên chấm dứt hết không?"
Hạ Nhu sợ hãi nhìn bà: "Bà... Bà đừng có đến đây, rốt cuộc bà muốn làm gì?"
"Tôi nói cho bà biết, nếu bà làm gì tôi thì Dạ Bạch sẽ không bỏ qua cho bà, Minh Bác cũng sẽ không tha thứ cho bà."
"Ha..." Vân Thư khinh thường cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bà ta: "Bà cảm thấy tôi sẽ sợ họ sao?"