Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô xuống xe, cầm ô chạy nhanh vào căn chòi, sau đó đi về phía Chu Tiễn Nam: "Anh, em tới rồi, chị này chắc hẳn là bạn của anh nhỉ."  

 

Chu Tiễn Nam thực ra đang cố tình làm giảm cảm giác tồn tại của mình.  

 

Lý do rất đơn giản, anh không muốn vì sự tồn tại của mình mà gây rắc rối cho Nam Khuê.  

 

Thế nhưng Chu Phượng Kiều lại đến vào đúng lúc này, phá vỡ mọi thứ tại căn chòi.  

 

Đột nhiên, Lục Kiến Thành đi tới chỗ Chu Tiễn Nam.  

 

Những bước đi của anh, chậm chạp và nặng nề, mang theo sự tức giận và thù địch dễ để nhìn ra.  

 

Đúng vào lúc anh chuẩn bị mở miệng, thì Nam Khuê lập tức bước lên phía trước nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Nếu anh đã tới rồi, vậy thì chúng ta về nhà thôi!”  

 

 

 

Giọng cô nhỏ nhẹ, mềm mại, thực sự khiến người khác cảm thấy hưởng thụ.  

 

Nếu như là bình thường, Lục Kiến Thành chắc chắn sẽ không nói hai lời  mà nắm tay đưa Nam Khuê về nhà rồi.  

 

Nhưng hôm nay, chỉ cần nghĩ đến chuyện cô vì Chu Tiễn Nam mới quay sang lấy lòng anh, thậm chí cúi đầu cầu xin anh  như thế, trong lòng anh liền nghẹn một cục giận.  

 

Nam Khuê đương nhiên biết trong lòng anh đang bốc hỏa, cho nên cố ý tiến đến nắm lấy tay anh.  

 

Muốn dùng từ “về nhà” để dời đi sự chú ý của anh.  

 

Tiễn Nam thực sự đã giúp cô quá nhiều.  

 

Hơn nữa nếu như hôm nay anh ấy không xuất hiện, không có sự giúp đỡ của anh, thì có lẽ giờ này cô vẫn đang bị mắc kẹt trên núi.  

 

Gió lớn như đang rống lên giận dữ, mây đen bao phủ, toàn bộ ngọn núi tối tăm như bị màn đêm bao trùm.  

 

Xung quanh lại toàn là những ngôi mộ, chắc chắn cô sẽ vô cùng sợ hãi .  

 

“Ông xã, quần áo của em đều bị ướt hết rồi, trên người lạnh quá, hơn nữa cũng rất mệt mỏi, chúng ta về nhà đi .” Nam Khuê mềm giọng, giọng nói trầm thấp dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua tựa như cọng lông vũ .   

 

Đây rõ ràng là “làm nũng” mà Lục Kiến Thành mong chờ đã lâu, vốn dĩ, anh là phải vô cùng vui mừng mới đúng.  

 

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô làm nũng với anh vì một người đàn ông khác, sự dịu dàng trong lòng Lục Kiến Thành nhất thời đông cứng thành cột băng, lạnh băng không có chút độ ấm nào.   

 

Anh dừng bước, con ngươi lạnh như băng nhìn về phía Nam Khuê: "Cứ vội vàng mà muốn anh rời đi như vậy? Nam Khuê, em muốn bảo vệ anh ta như đến vậy sao?”   

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK