Lục Kiến Thành chỉ nhìn lướt qua, sau đó tắt máy, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.
Nam Khuê hỏi dò: “Có phải có chuyện gì không, em nghe thấy điện thoại của anh cứ liên tục đổ chuông.”
“Không có chuyện gì.”
“Ồ.”
Nếu anh không nói, cô tự nhiên cũng không có gì để hỏi.
Sau khi Nam Khuê sấy khô tóc, Lục Kiến Thành tắt đèn phòng, hai người cùng nhau nằm trên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Trong phút chốc, Nam Khuê có thể nghe thấy rất rõ ràng hơi thở của hai người.
Đắp kín chăn, Nam Khuê nhắm mắt lại và không nói gì nữa.
Nhưng cô có thể cảm nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành vẫn rung lên, màn hình vẫn sáng lên.
Anh nghiêng người, nhìn điện thoại di động.
Sau đó không khí xung quanh anh trở nên nặng nề.
Không nhớ sau bao lâu, cô nghe thấy một âm thanh nhỏ.
Nam Khuê hơi mở mắt, thấy Lục Kiến Thành đã đứng dậy khỏi giường, đang thay quần áo.
Quả nhiên anh vẫn đồng ý.
Bây giờ đứng dậy vào lúc này, là đã quyết định muốn đến gặp Phương Thanh Liên rồi.
Cơ thể Nam Khuê ở trong chăn trở nên cứng ngắc, cô cảm thấy giờ phút này mình giống như một tác phẩm điêu khắc gỗ nằm trong chăn, không dám nhúc nhích.
Giống như sợ bị anh phát hiện vậy.
Ngay cả mắt cũng phải phối hợp nhắm lại.
Khoảng sau vài phút, chắc là Lục Kiến Thành đã mặc xong quần áo.
Ngay sau đó, bên tai Nam Khuê truyền đến tiếng đóng cửa.
Cô biết anh đi rồi.
Cuối cùng anh cũng đi.
Hơn nữa anh không nói gì với cô, vẫn là nhân lúc sau khi cô ngủ, gạt cô mà đi.
Anh nhất định cho rằng cô đã ngủ, cái gì cũng không biết.
Buồn cười là cô biết hết.
“Lục Kiến Thành.” Nam Khuê ôm chăn, đau khổ gọi tên anh.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng sấm ầm ầm, dường như trời sắp mưa rồi.
Nam Khuê ôm mình ngồi trên giường, trong căn phòng tối om, cô không nhìn thấy gì cả, cho nên càng nghe rõ tiếng sấm.
Khi Lục Kiến Thành đến bệnh viện thì trời đã mưa.
Trong phòng bệnh trống rỗng, nào có bóng dáng của Phương Thanh Liên.
Anh hỏi bác sĩ, hỏi y tá, câu trả lời cuối cùng là Phương Thanh Liên đang ở bên ngoài.
Qua khung cửa sổ, anh rõ ràng nhìn thấy Phương Thanh Liên ngồi trong khu điều dưỡng của bệnh viện, ở đó là ngoài trời, mưa tuôn xối xả, tất cả đều đổ lên người cô ta.Đọc nhanh tại tamlinh247
Lục Kiến Thành lập tức cầm một chiếc ô chạy xuống.
Khi nhìn thấy Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn ở dưới làn mưa, cả người ướt như chuột lột, đặc biệt là trên cổ tay bị nước mưa ngâm đến sưng đỏ lên.
Tất cả sự tức giận của anh đều trở thành đau lòng.
Cầm ô che đỉnh đầu cô ta, Lục Kiến Thành nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về.”
Nghe thấy giọng nói, Phương Thanh Liên lập tức xoay người, khi nhìn thấy Lục Kiến Thành, trên mặt cô ta lập tức nở nụ cười thỏa mãn: “Kiến Thành, anh đến rồi, em biết anh sẽ đến mà.”
“Anh vẫn không nỡ bỏ rơi em đúng không?”
Phương Thanh Liên vui mừng đến phát khóc.
Lục Kiến Thành không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy cô trở lại phòng bệnh.
Sau đó anh dặn dò nhân viên y tế trong phòng bệnh: “Đẩy cô ấy vào tắm nước nóng, thay quần áo sạch.”
Sau mười mấy phút, Phương Thanh Liên mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ gọn gàng đi ra.
Lúc này, các bác sĩ đã chờ sẵn trong phòng bệnh.
Phương Thanh Liên vừa định nói chuyện, Lục Kiến Thành giành trước một bước: “Xem vết thương của cô ấy đi, băng bó cho thật tốt.”
Bác sĩ lập tức đi qua, Lục Kiến Thành đứng một bên chờ.
Khi nhìn thấy chỗ cắt cổ tay của cô ta không những không có chuyển biến tốt, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, thậm chí đã có dấu hiệu nhiễm trùng, hàng lông mày Lục Kiến Thành nhíu chặt lại.
Xử lý xong vết thương, tất cả mọi người đi ra ngoài, Phương Thanh Liên ngồi trên giường bệnh, trông rất yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Ánh mắt thâm trầm của Lục Kiến nhìn chằm chằm vào cô ta, không nói một lời.
Không khí trong phòng rất áp lực, Phương Thanh Liên rốt cục nhịn không được, mở miệng trước: “Kiến Thành, anh đừng nhìn em như vậy, ánh mắt của anh như thế làm em sợ.”
“Bây giờ biết sợ rồi, không phối hợp với bác sĩ, lúc vết thương xấu đi sao lại không nghĩ tới sợ? Em có biết mình bị thương ở đâu không?”
“Biết chứ!”
Phương Thanh Liên ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ rất tủi thân: “Dù sao anh cũng không quan tâm, em quan tâm làm gì.”
“Em nên biết, anh ghét nhất lấy chuyện bị thương để uy hiếp anh.”
“Em biết, nhưng nếu em không làm như vậy, còn có thể gặp được anh không?”
Phương Thanh Liên kích động nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, em sai rồi, em không nên dùng cách này, nhưng em thật sự rất nhớ anh, nhớ anh đến phát điên, anh có biết mấy ngày nay em ở đây như thế nào không?”
“Mỗi đêm em đều không ngủ được, bất kể là mở mắt hay nhắm mắt lại, trong đầu em đều là anh.”
Một người đàn ông nhẫn tâm đến đâu khi đối mặt với người phụ nữ đang khóc kể để bày tỏ tình yêu và nỗi nhớ, cũng không thể thờ ơ, lạnh như sắt.
Lục Kiến Thành cũng không ngoại lệ.
Rốt cuộc anh cũng mềm lòng.
Anh đi lên đặt tay Phương Thanh Liên vào chăn, đắp chăn cho cô ta: “Ngủ đi, anh tạm thời sẽ không đi.”
“Thật sao?” Phương Thanh Liên vui mừng hỏi, trên gương mặt đều là vui vẻ và thỏa mãn.
“Ừm.”
Mưa bên ngoài cửa sổ, càng lúc càng lớn.
Lục Kiến Thành nghe thấy tiếng sấm, mày nhíu chặt.
Rõ ràng lúc anh đi, thời tiết vẫn còn rất bình thường, dự báo thời tiết cũng không nói hôm nay sẽ có mưa.
Không ngờ chỉ trong chốc lát trời đã mưa to.
Nam Khuê sợ nhất là sấm sét.
Cô ở nhà một mình, cũng không biết có ngủ ngon hay không.
Lại nhìn về phía Phương Thanh Liên đang nằm trên giường bệnh, Lục Kiến Thành rơi vào tình thế khó xử.
Lúc này, Nam Khuê đang ở trên xe.
Tiếng sấm vang lên một lúc, cô dứt khoát ra khỏi cửa, bắt một chiếc xe.
Cô sẽ đi tìm Niệm Niệm, ở lại đó một đêm.
Nếu không, cô sợ mình sẽ không vượt qua được đêm nay.
Vội vàng đi ra ngoài, cô quên cầm điện thoại di động.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Nam Khuê bỗng nhiên nhớ tới cô không chỉ không cầm theo điện thoại di động, ngay cả ô cũng quên mang theo, bởi vì lúc cô ra ngoài trời vẫn chưa mưa.
Đèn đường mờ ảo, trên đường mưa to, cả đoạn đường đều không có mấy chiếc xe, tất cả các tòa nhà đều như bóng mờ, hoàn toàn không nhìn rõ.
Nam Khuê ôm lấy chính mình, một mình ngồi ở phía sau xe.
Chỉ là sau đó, cô mới cảm thấy hơi sợ hãi.
Trong đầu, bỗng nhiên không khống chế được nhớ tới những thảm án xảy ra trong xe taxi.
Nam Khuê càng nghĩ càng sợ hãi, cũng tự ôm bản thân càng ngày càng chặt.
May mắn cô nhớ rõ khu chung cư của Niệm Niệm, đến khu chung cư, cô đưa tiền, đẩy cửa xe liền điên cuồng chạy vào trong khu chung cư.
Bởi vì lối vào của khung chung cư cách cửa thang máy còn một khoảng, Nam Khuê không có ô, chỉ có thể chạy trong mưa.
Chạy thẳng đến cửa thang máy, vào thang máy đi lên, khi chuông cửa vang lên, Nam Khuê mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Hoắc Ti Yến mở cửa, Nam Khuê lập tức bị sốc.
Hoắc Ti Yến, anh ta?
Trễ như thế này, sao anh ta lại ở chỗ Niệm Niệm?
Nam Khuê đã sớm không còn là con gái nhỏ, có một số việc cô hiểu.
Một người đàn ông đêm khuya ở trong nhà của một cô gái, không phải ý nghĩa rất rõ ràng sao?
Có thể là hai người đều rất bất ngờ, đều rất ngạc nhiên, không ai lên tiếng trước.
Cho đến khi giọng nói của Niệm Niệm từ bên trong truyền ra: “Hoắc Ti Yến, đồ ăn đưa tới nhanh như vậy sao? Mang nó vào đi, tôi đói quá!”