Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong vali của cô có một số quần áo riêng tư, sao có thể để anh đụng vào được chứ?  

 

Thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi xuống.  

 

Vừa đi đến thang máy đã thấy Lâm Niệm Sơ và Hoắc Ti Yến.  

 

Nam Khuê thấy Lâm Niệm Sơ như nhìn thấy cứu tinh, cô chạy đến nắm lấy tay cô ấy.  

 

Hai người mới nhìn nhau đã cùng nói một câu đầy kinh hãi:  

 

"Hoắc Ti Yến đến?"  

 

"Lục Kiến Thành cũng đến?"  

 

Nói xong hai người đều yên lặng.  

 

Hai người đàn ông cao lớn, khí thế bá đạo đứng sau hai người trong thang máy đã nói rõ hết mọi chuyện.  

 

Nói là mời Lục Kiến Thành ăn cơm nhưng thật ra là bữa sáng khách sạn đã chuẩn bị.  

 

Sau khi gặp Lâm Niệm Sơ, hai người lấy một số món rồi tìm một vị trí kín đáo gần cửa sổ ngồi xuống.  

 

Chiếc bàn đó chỉ dành cho hai người.  

 

Cho nên hai người đã tính từ trước, họ căn bản không muốn ngồi với hai người đàn ông kia.  

 

Hoắc Ti Yến và Lục Kiến Thành nhìn mấy món mình đã lấy, sau đó nhìn nhau một cái rồi chỉ có thể tìm chỗ khác để ngồi xuống.  

 

Vì người dưới sảnh khá nhiều nên xung quanh hai người Nam Khuê không có chỗ trống, Lục Kiến Thành và Hoắc Ti Yến chỉ có thể ngồi ở chỗ cách đó khá xa.  

 

Lần này hai người lớn gan trò chuyện.  

 

"Hoàn toàn ngoài ý muốn của tớ, Lục Kiến Thành thật sự đuổi theo cậu đến đây sao?" Lâm Niệm Sơ bất ngờ hỏi.  

 

"Tớ cũng rất bất ngờ, nhưng mà cô Lâm, mời cô dùng từ cho cẩn thận, anh ấy không phải là đuổi theo tớ."  

 

"Sao có thể chứ? Rõ ràng đúng là vậy mà, đây không phải là đến tìm cậu thì là gì?"  

 

Nam Khuê uống một ngụm sữa bò: "Anh ấy nói, Hoắc Ti Yến đến tìm cậu, anh ấy bị Hoắc Ti Yến kéo đi giải sầu, đúng lúc gặp được tớ."  

 

Lâm Niệm Sơ nghe xong thì khúc khích cười rồi nói: "Khuê Khuê ngốc của tớ, cậu thật là ngây thơ mà, anh ta nói gì cậu tin cái đó sao?"  

 

"Hơn nữa Hoắc Ti Yến căn bản không nói muốn đến thăm ban tớ, nếu như anh ấy có kế hoạch đến thăm ban thì chắc chắn sẽ nói với tớ, theo tớ thấy, không phải Hoắc Ti Yến lôi kéo anh ta đi mà khả năng lớn là anh ta kéo Hoắc Ti Yến đi theo."  

 

"Sao có thể được?" Nam Khuê mở to hai mắt.  

 

"Không phải tối qua hai người ở với nhau cả đêm sao?" Lâm Niệm Sơ lại hỏi.  

 

Mặt Nam Khuê đỏ lên, lập tức ngượng ngùng gật đầu.  

 

"Vậy thì đúng rồi, chắc chắn là không nỡ bỏ cậu nên mới đuổi theo níu kéo."  

 

"Không có khả năng." Nam Khuê lập tức phủ nhận.  

 

Cô căn bản không nhìn ra Lục Kiến Thành lưu luyến mình chỗ nào, hơn nữa bạch nguyệt quang trong lòng anh là Phương Thanh Liên.  

 

"Vậy sao anh ta lại ngủ chung phòng với cậu chứ, anh ta là biến thái sao?"  

 

Nói đến đây Nam Khuê dù rất xấu hổ nhưng vẫn nói thật với Niệm Niệm: "Anh ấy nói là tớ uống say, nhất định phải kéo anh ấy ngủ cùng với tớ, anh ấy nể tình đã từng là vợ chồng nên mới miễn cưỡng đồng ý."  

 

Lâm Niệm Sơ: "..."  

 

Sau khi ăn xong, cô ấy bỏ dao nĩa trong tay ra rồi kéo Nam Khuê đi.  

 

"Niệm Niệm, chúng ta đi đâu vậy?"  

 

"Phòng giám sát!"  



"Hả?" Nam Khuê khó hiểu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK