Đột nhiên, cánh cửa bị bật tung ra.
Lúc nhìn thấy Lục Kiến Thành từ ngoài cửa bước vào, khuôn mặt tái nhợt của Nam Khuê đột nhiên nở một nụ cười, cô nắm lấy tay anh, kêu lên một cách điên cuồng.
"Ông xã, ở phòng bên cạnh, mau đi cứu Hoạ Hoạ."
"Nhất định phải đưa cô ấy nguyên vẹn đến cho em, biết chưa?"
Thấy Lục Kiến Thành không nhúc nhích, Nam Khuê gấp đến độ bật khóc, dùng hết sức đẩy anh: "Mau, anh mau đi đi!"
“Khuê Khuê, em bình tĩnh một chút.” Lục Kiến Thành đè vai cô: “Chu Tiễn Nam đã qua đó rồi, em yên tâm, anh ấy sẽ bảo vệ tốt cho Đông Hoạ.”
“Tiễn Nam đi qua đó rồi thật sao?” Nam Khuê lúc này mới bình tĩnh lại.
Lục Kiến Thành dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, anh dùng tính mạng của anh để thề, Chu Tiễn Nam đã đi qua đó rồi."
Đến lúc này, Nam Khuê mới cảm thấy mọi sức lực trong cơ thể gần như cạn kiệt.
Ngay cả hơi thở cũng đã đến cực hạn.
Lại một cơn đau khác ập đến, Nam Khuê cắn răng, nắm chặt áo của Lục Kiến Thành.
"Kiến Thành, em vỡ nước ối rồi, mau đưa em đến bệnh viện."
Lục Kiến Thành nhanh chóng bế Nam Khuê lên, vừa lao ra vừa hét lớn "xe cứu thương."
"Khuê Khuê, em phải kiên trì đấy, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi."
"Em và con sẽ ổn thôi."
Anh hét lớn, nhưng Nam Khuê thực sự đã quá mệt.
Rất mệt.
Rất đau.
Cô chỉ muốn ngủ, đến một câu cũng không nói ra được nữa.
“Khuê Khuê, mở mắt ra nhìn anh, đừng…đừng ngủ.” Lục Kiến Thành hét to bên tai cô.
"Em xin lỗi ông xã, em thật sự không thể chịu nổi nữa, em buồn ngủ quá, em nghĩ…"
Chữ cuối cùng vẫn chưa nói xong, Nam Khuê đã ngủ thiếp đi.
May mắn thay, xe cấp cứu đã đến.
Lục Kiến Thành bế cô lên.
Tới bệnh viện, mãi cho đến khi Nam Khuê được đẩy vào phòng cấp cứu, toàn thân Lục Kiến Thành đều run rẩy.
Cả người anh ướt hết, là do nước ối bị vỡ.
Ngay cả thời gian sợ hãi cũng không có, y tá đã cầm giấy thông báo tình hình nguy kịch đi về phía anh: "Tình hình của sản phụ và đứa bé rất nguy kịch, phải lập tức phẫu thuật sinh mổ, người nhà mau ký tên đi."