"Bà bình tĩnh chút, tôi biết bà rất tức giận, nhưng hiện tại quan trọng nhất là Hiểu Tinh và đứa bé trong bụng nó."
"Hiện tại bác sĩ còn đang cấp cứu ở bên trong, cần không gian yên tĩnh, bà ầm ĩ náo loạn, vừa khóc vừa đánh, không có lợi cho việc cấp cứu."
Có thể là những lời này có tác dụng, mẹ Chu buông Cố Mạc Hàn ra, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tiếp theo là chờ đợi.
Cố Mạc Hàn vẫn tựa vào tường.
Anh sợ.
Trái tim như rơi xuống đáy.
Không chỉ sợ đứa nhỏ vô tội mất đi, còn sợ lỡ như Hiểu Tinh có chuyện, vậy anh và Nam Khuê kiếp này sẽ hoàn toàn không thể đến với nhau.
Cho dù anh có cặn bã đến đâu, cũng không thể bỏ qua tính mạng của một phụ nữ yêu anh sâu đậm, rồi đi sống với một ngừoi phụ nữ khác sống phần đời còn lại.
"Cho nên Hiểu Tinh, cầu xin em, nhất định phải tỉnh lại."
Có lẽ tiếng lòng của anh đã bị ông trời nghe chứng giám.
Mười phút sau, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt.
Bà Chu là người đầu tiên xông lên: "Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"
"Bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sức khỏe bị tổn hại rất nhiều, sau một thời gian hồi phục có thể xuất viện."
Nghe đến đây, bà Chu mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, ông Chu hỏi: "Còn đứa trẻ trong bụng nó thì sao?"
Bác sĩ nhìn về phía họ với một khuôn mặt xin lỗi: "Xin lỗi, thai nhi đã không có dấu hiệu của sự sống khi đưa đến đây, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Trái tim Cố Mạc Hàn chợt đau.
Ngay sau đó, bà Chu đã điên cuồng chạy tới: "Cố Mạc Hàn, do cậu, đều do cậu.”
"Nếu không phải cậu đi tìm ả hồ ly tinh kia, Hiểu Tinh sao lại té ngã, cháu ngoại của tôi sao lại mất chứ?"
"Cố Mạc Hàn, cậu nhớ kỹ, cả đời cậu luôn có lỗi với Hiểu Tinh nhà chúng tôi."
Phát tiết xong, cha Chu và mẹ Chu đẩy Chu Hiểu Tinh trở về phòng bệnh.
Cố Mạc Hàn đi theo phía sau, chỉ nhìn từ xa, bởi vì mẹ Chu không cho anh tới gần.
Vào giờ ăn tối, điện thoại của anh reo lên, là Nam Khuê gọi.
"Mạc Hàn, em bảo người nấu rất nhiều món anh thích ăn, lát nữa anh tới ăn cơm tối không?" Nam Khuê cười ôn nhu, vẻ mặt chờ mong hỏi.
Nhưng anh lại không cách nào đồng ý.
Ngực khẽ nhíu lại, Cố Mạc Hàn nhẹ nhàng đáp lại.
"Em ăn trước đi, hôm nay anh không qua được."
"Ồ, vậy được rồi, vậy chờ anh xử lý xong tất cả mọi chuyện rồi lại đến, không sao, em chờ anh."
Cúp điện thoại, Nam Khuê nhìn bàn thức ăn đầy màu sắc hương vị trước mắt, tâm trạng đặc biệt vui sướng.
Chỉ là giờ phút này cô hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên Chu Hiểu Tinh..
Chu Hiểu Tinh tỉnh lại, là lúc nửa đêm.