Nam Khuê lập tức đỏ mặt.
Tuy bây giờ là ở hầm gửi xe, nhưng dù sao cũng là ban ngày, cô không có dũng khí đó.
Cô cắn môi, dáng vẻ giống một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Kiến Thành đảo qua Lâm Tiêu, khẽ hừ một tiếng.
Lâm Tiêu lập tức hiểu ý, vừa xoay người vừa nói với vệ sĩ: “Xoay người qua chỗ khác, mọi người xoay hết sang chỗ khác đi.”
Nam Khuê nghe xong càng thẹn thùng hơn.
Cô nhanh chóng tiến lên, kiễng mũi chân rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Lục Kiến Thành.
Sau đó nhanh chóng lùi lại.
Lục Kiến Thành cười cười, đã thỏa mãn.
“Bây giờ có thể nói được rồi chứ?” Nam Khuê đỏ mặt nói.
Lục Kiến Thành dắt cô lên xe, hai người cùng ngồi ở ghế sau.
Lâm Tiêu lái xe phía trước, xe nhanh chóng chạy trên đường, Lục Kiến Thành nói: “Cho ông ta tiền, đồng thời cảnh cáo ông ta sau này không được đánh bạc, nếu không chặt đứt tay ông ta.”
Nam Khuê nghe xong thì yên lặng.
“Giận sao?”
“Cũng không phải.” Nam Khuê lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy rất bi ai.”
“Từ nhỏ em đã hâm mộ những người có cha mẹ yêu thương, có gia đình ấm áp hạnh phúc vì đó là những thứ em chưa từng có, em chưa từng có hy vọng xa vời ông ta sẽ thương yêu em, cũng không hy vọng ông ta kiếm tiền để em có một cuộc sống giàu có, em chỉ hy vọng ông ta có thể ổn định như những người cha khác, chăm chỉ, tiến về phía trước, kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình.”
“Em không sợ phải chịu khổ, sinh hoạt kém một chút cũng không sao, không thể mua búp bê mình yêu thích, cũng không mua được quần áo xinh đẹp, những chuyện đó em đều có thể vượt qua, vui vẻ thỏa mãn.”
“Một nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện được.”
Nam Khuê càng nói càng nhỏ.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời cô, cũng chính là khoảng thời gian mà cô khó có thể kể được nhất.
Sau khi lớn lên, cô giấu mọi thứ về “cha” rất kín, vì cô sợ người khác phát hiện cô có một người cha quen thói đánh bạc, từ đó sẽ phán xét cách làm người của cô và mẹ.
Những bí mật này cô vẫn luôn giấu trong lòng, chưa từng nói với bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ, cô lại nói những chuyện này cho Lục Kiến Thành.
Không phải vì muốn anh đồng tình, mà là vì tin tưởng nên muốn nói hết cho anh.
“Em rất thích búp bê, rất thích quần áo đẹp sao?” Lục Kiến Thành hỏi kỹ.
Nam Khuê gật đầu: “Đương nhiên, có nữ sinh nào không thích chứ.”
“Em nhớ lúc sinh nhật mười tuổi, mẹ mua cho em một con búp bê rất lớn, rất xinh đẹp, tóc màu vàng, hai mắt rất to, lông mi rất dài, em vô cùng thích, nhưng sau đó…”
Ánh mắt Nam Khuê trầm xuống: “Ông ta uống say, ném búp bê của em đi.”
“Em nhớ lúc đó trời mưa rất to, sau khi em biết đã rất buồn nên liều lĩnh ra ngoài tìm, em tìm tất cả thùng rác cũng không thấy được con búp bê đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hả…” Nam Khuê ngẩng đầu, cố gắng mở lớn mắt, tiếp tục nói: “Sau đó mẹ nói sẽ mua cho em một con giống hệt, nhưng em từ chối.”
“Vì sao không nhận?”
“Vì con búp bê đó rất quý, vài trăm tệ lận, sau khi Đỗ Quốc Khôn biết thì vô cùng tức giận, ông ta đánh mẹ trước mặt em.”Đọc nhanh tại tamlinh247
“Em nhớ lúc đó em vừa nhỏ vừa gầy, dáng người cũng không cao, em liều mạng khóc lóc, liều mạng che cho mẹ, nhưng một tay của ông ta cũng đẩy được em, sau đó ném em xuống đất, khi đó em rất hận ông ta, cuối cùng em nghĩ, chỉ cần em trưởng thành thì có thể mang mẹ chạy trốn khỏi ông ta, cùng mẹ trải qua thời gian hạnh phúc.”
“Nhưng mẹ không đợi được đến ngày đó, em cũng không thể thực hiện lời hứa của mình.”
Nước mắt Nam Khuê yên lặng chảy xuống.
Chuyện cũ này, ngoài Niệm Niệm ra thì không còn ai biết.
Có thể vì Niệm Niệm và cô có chung cảnh ngộ, vì vậy nên từ khi còn nhỏ các cô đã dựa vào nhau để sưởi ấm.
Sau đó các cô đều trưởng thành, ai cũng gọn gàng xinh đẹp, tài trí ưu nhã.
Nhưng chuyện lúc nhỏ đã khắc ghi trong lòng cô cả đời.
Những ngày tháng đen tối đó dường như đẩy người ta vào thời gian tuyệt vọng, giống như một bãi bùn nhão, buồn nôn đến mức làm cô cảm thấy phát ói.
Nếu như không phải Đỗ Quốc Khôn lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình thì cô gần như đã quên người này.
Nhưng ông ta là cha cô, cho dù cô thật sự chán ghét thì cũng không thể thoát khỏi được.
“Ông ta nợ bao nhiêu tiền?” Nam Khuê nhớ đến điểm chính, vội vàng hỏi.
“Một trăm tám mươi vạn.”
Lục Kiến Thành không giấu cô chuyện này.
“Cái gì?”
Nam Khuê mở to mắt, gần như không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.
Lúc trước ông ta thiếu nợ mấy nghìn, sau đó là mấy vạn, hơn mười vạn.
Cô nghĩ lần này có nhiều hơn nữa thì cũng là hơn mười vạn.
Nhưng không ngỡ đã gần đến hai trăm vạn.
“Một khoản tiền lớn như vậy mà anh vẫn cho ông ta?” Nam Khuê cảm thấy kinh ngạc.
“Với anh mà nói đó cũng chỉ là chút tiền thôi, anh trả nổi.” Lục Kiến Thành bình tĩnh đáp.
Nam Khuê nhìn anh, nghiêm túc giải thích: “Lục Kiến Thành, đó không phải là chuyện ít hay nhiều tiền, hôm nay anh cho ông ta hai trăm vạn, lần sau ông ta muốn năm trăm vạn, sau này sẽ là năm nghìn vạn, em hiểu rõ con người ông ta.”
“Anh như vậy chỉ khiến lòng tham của ông ta ngày càng sâu hơn mà thôi, ông ta sẽ như một con quỷ hút máu dính trên người anh, luôn hút máu của anh, đến khi máu anh khô cạn mới dừng lại.”
“Không được, số tiền đó không thể cho ông ta như vậy được, em muốn quay lại.”
Nam Khuê càng nghĩ càng tức giận.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, kiên nhẫn an ủi: “Em đừng nóng vội, nếu như anh đưa thì nhất định sẽ có kế hoạch của anh, tuyệt đối sẽ không để ông ta chèn ép.”
“Anh chắc chắn sao?”
Nam Khuê vẫn rất lo lắng.
“Ừ, yên tâm đi.”
Nghe được lời cam đoan của Lục Kiến Thành, lúc này Nam Khuê mới yên tâm.
Nhưng cô vẫn gọi cho Đỗ Quốc Khôn một cuộc điện thoại: “Là tôi, Nam Khuê, đừng tưởng rằng hôm nay ông cầm được tiền rồi muốn làm gì thì làm.”
“Đỗ Quốc Khôn, tôi cảnh cáo ông, đây là lần cuối cùng, về sau dù có là tôi hay Kiến Thành thì cũng sẽ không cho ông thêm đồng nào, ông tự giải quyết cho tốt.”
Chỗ tốt của nhà lớn chính là nhiều phòng tắm, vô cùng tiện lợi.
Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, Nam Khuê tắm rửa trong phòng tắm ở phòng ngủ, Lục Kiến Thành đi tắm ở phòng khác.
Lúc cô thay xong quần áo ngủ đi ra ngoài, điện thoại của Lục Kiến Thành đúng lúc vang lên.
Vì đang sạc trên giường, hơn nữa còn đang trong trạng thái mở máy nên Nam Khuê không cẩn thận nhìn được.
Kết quả cô vừa nhìn xong đã cứng người, tay đang lau tóc cũng dừng lại.
Là tin nhắn của Phương Thanh Liên.
“Kiến Thành, gặp em được không?”
“Tay của em nhiễm trùng rồi, rất nghiêm trọng, nếu như anh không đến thì để em đau chết đi là được rồi.”
“Kiến Thành, em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.”
Liên tục ba tin nhắn đều hiện lên bên trên màn hình.
Rõ như vậy, cô không muốn thấy cũng khó.
Đúng lúc này, Lục Kiến Thành đẩy cửa phòng tắm bước ra.
Nam Khuê vội vàng tiếp tục lau tóc, giả vờ không biết gì.
Khi anh đi đến bên giường, cầm điện thoại lên xem, tim Nam Khuê cũng nâng lên theo.
Anh sẽ đi gặp Phương Thanh Liên sao?
Anh đồng ý sao?
Hay là từ chối?