Đến nhà vệ sinh, Nam Khuê đóng cửa lại, bắt đầu kiểm tra.
Lúc đầu cô còn không tin.
Nhưng lúc từng vạch thử thai hiện lên hai vạch, thể hiện rõ ràng cô đã mang thai thì cô trực tiếp ngẩn người.
Trong lòng cũng đột nhiên hoảng loạn.
Lúc đầu đã không dự định mang thai, nhưng bé con lại cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.
Đây rốt cuộc là vui hay là buồn?
Ngoài cửa, Lục Kiến Thành cũng vô cùng sốt ruột.
Anh không dám thúc giục, cũng không bình tĩnh chờ đợi được, chỉ có thể không ngừng đi tới đi lui trước cửa.
Mấy phút sau, cửa đột nhiên mở ra.
Lục Kiến Thành lập tức xông lên, khẩn trương hỏi: "Sao rồi?"
Nam Khuê đưa tay giơ que thử thai ra.
Sau đó Lục Kiến Thành lập tức thấy rõ hai vạch trên tất cả các que thử thai.
"Cho nên, đây là mang thai rồi?"
"Đúng!"
"Bà xã..." Lục Kiến Thành tỉnh táo kiên nhẫn nhìn về phía cô: "Em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em, anh biết em không muốn, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện đăng kí, làm sớm một chút thì càng tốt hơn."
"Ừm, nhưng phía mẹ thì sao?"
"Bên phía mẹ không cần lo lắng, giao cho anh xử lí là được, nếu như mẹ có hỏi thì em nói không có, ngày mai anh đến bệnh viện với em."
"Được."
Nhưng sao lại mang thai chứ?
Rõ ràng họ vẫn luôn tránh thai, ngoại trừ một lần hai người đã lâu không gặp nên khó mà kiềm chế được.
Chỉ có một lần không dùng biện pháp, sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Ngày hôm sau Nam Khuê cố ý xin nghỉ.
Họ không chọn đi bệnh viện phổ thông, họ chọn một bệnh viện tư nhân cao cấp, vì công tác giữ bí mật như vậy tốt hơn.
"Mời cô Nam Khuê vào!"
Cũng không biết do khẩn trương hay do nhiệt độ bệnh viện có chút thấp, Nam Khuê vẫn luôn nắm chặt lấy hai tay, ngay cả khi bác sĩ gọi cô cũng không phản ứng kịp.
Cuối cùng là do Lục Kiến Thành nhắc nhở cô: "Bà xã, đến em rồi."
"À, được."
Vào trong phòng, Nam Khuê hơi thấp thỏm ngồi xuống.
Trước tin bác sĩ cho cô rút máu, kết quả kiểm tra máu nhanh chóng có, không thể nghi ngờ gì nữa, cô mang thai.