“Làm mẹ, em bỗng nhiên cảm thấy mình không hề xứng đáng, em thế mà không biết hai bảo bối của em ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, chờ trở về nhà em nhất định phải ôm hôn chúng nó một cái.”
Lục Kiến Thành tiến lại gần: “Vợ, anh cảm thấy em nên ôm anh, hôn anh một cái đấy.”
“Da mặt dày.”
“Cũng không phải tại anh da mặt dày, mà là bọn họ có biểu hiện xuất sắc như vậy cũng là do anh dạy dỗ có phương pháp.”
“Anh dạy?”
Lục Kiến Thành kiêu ngạo gật đầu: “Phải, hổ sẽ không sinh ra chó*.”
*Hổ không sinh ra chó: Một người cha xuất sắc sẽ không sinh ra một đứa con bình thường.
Sau khi Niệm Khanh và Tư Mục đi xuống, Nam Khuê trực tiếp ôm bọn chúng lên tặng cho một nụ hôn thật kêu.
“Các cưng ơi, các con thật tuyệt vời, mẹ rất vui cho các con.”
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, bộ sưu tập đầu tiên là một đôi bông tai bảo thạch hồng, rất nhỏ và tinh tế.
Nam Khuê nhìn thấy rất thích, cho nên trực tiếp giơ biển hiệu lên.
Quan trọng hơn, hôm nay con trai của cô mở màn sân khấu, người làm mẹ như cô phải cho hai bảo bối đủ mặt mũi, nhất định phải lấy được món đồ đầu tiên.
Hơn nữa tiền từ thiện cũng đều là giúp đỡ cho trẻ nhỏ, cho nên Nam Khuê vô cùng sẵn lòng.
Bộ sưu tập đầu tiên đã cực kỳ khốc liệt.
Sau mấy vòng hét giá, Nam Khuê mới được như ý nguyện.
Vòng cạnh tranh tiếp theo thậm chí còn khốc liệt hơn.
Sau khi toàn bộ buổi đấu giá kết thúc, ký ức sâu sắc nhất của Nam Khuê chính là số “17”.
Cô đưa tay, kéo kéo quần áo Lục Kiến Thành: “Ông xã, số 17 là ai vậy, hình như người đó lấy được mấy món, giá trị con người rất khủng đúng không?”
“Cố Ngôn Bân, giá trị con người lên đến hàng chục tỷ, hơn ba mươi tuổi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, chưa đầy mười năm đã khiến cho một doanh nghiệp nhanh chóng lọt vào hàng ngũ quốc gia, thế lực vô cùng hùng hậu.”
“Nghe đồn ông ấy giữ mình trong sạch cực kì, tác phong tối giản, nhưng duy chỉ đối với các hội kiểu đấu giá vẫn luôn nhiệt tình, tiền bán đấu giá hầu như dùng để làm việc công ích.”
“Chủ đề của cuộc đấu giá từ thiện này là tài trợ cho trẻ em, ông ấy càng thêm hào phóng.”
Nam Khuê lúc này mới hiểu rõ: “Trách không được.”
Buổi đấu giá kết thúc, Nam Khuê cũng có chút buồn ngủ.
Đang trên đường trở về, Niệm Khanh và Tư Mục nói muốn đi WC.