Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nó dù không có công lao cũng có khổ lao, hôm nay tôi làm mẹ vì Tiểu Nhu quỳ xuống cầu xin cậu, tôi không cầu hai người còn có thể cùng nhau chung sống, tôi cũng không cầu cậu tha thứ cho nó, tôi chỉ cầu xin cậu cho nó một con đường sống, để cho nó không cần phải ngồi tù.”

Bà ta đau đớn quỳ trên mặt đất, bất luận Lục Minh Bác khuyên thế nào, bà ta vẫn không chịu đứng lên.

Không chỉ có thế, bà ta còn khóc nước mắt nước mũi tèm hem, khóc lóc đau lòng.

Mà Lục Minh Bác tuyệt đối không có khả năng đồng ý bà ta thả Hạ Nhu ra ngoài.

Cứ như thế, hai người giằng co maci.

Thời gian càng dài, bà ta càng mất kiên nhẫn.

Đến phía sau, gần như có chút tư thế lăn lộn.

Trong bệnh viện người đến người đi, trò hề này rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thấy bà già quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa dập đầu, thậm chí ngay cả trán cũng dập nát máu.

Hầu như tất cả mọi người đang chỉ trích Lục Minh Bác.

Nam Khuê thật sự không ngờ tới, lại đột nhiên giữa đường nhảy ra mẹ của Hạ Nhu.

Quan trọng hơn, bà già này còn khó chơi hơn cô tưởng tượng.

Nói dễ nghe là đang cầu xin họ;

Nói không dễ nghe, đó là áp đặt và đe dọa họ về mặt đạo đức.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, chung quanh dường như đều là tiếng chỉ trỏ.

Lục Minh Bác cũng không còn tính tình tốt như vừa rồi nữa.

“Dì, sở dĩ tôi còn sẵn lòng gọi dì như này là xuất phát từ lòng tôn trọng trưởng bối.”

“Nếu dì đã tới cầu xin tôi, vậy thì tôi cũng nói rõ cho dì biết luôn, Hạ Nhu bà ta không chỉ bày mưu hãm hại tôi, hơn nữa tâm địa ác độc, vậy mà còn muốn vợ tôi chết.”

“Đến bây giờ vợ tôi vẫn còn nằm trên giường bệnh, không rõ sống hay chết, có thể tỉnh lại hay không cũng là một ẩn số.”

“Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hạ Nhu, nếu bà ta đã làm chuyện vi phạm pháp luật, nhất định phải trả giá đắt.”

Nghe Lục Minh Bác nói, bà ta biết cầu cũng vô dụng.

Cho nên bà ta nhanh chóng thay đổi chiến lược của mình.

Đặt túi xách trên người xuống đất, Quý Anh trực tiếp ngồi phịch xuống đất, khóc lóc thương tâm: “Người đâu, cứu mạng, mọi người đến đây bàn luận xem.”

“Con rể độc ác của tôi, nó bạc tình quả nghĩa, lại còn muốn giết chết con gái của tôi, sau đó ở cùng con hồ ly tinh này.”

Quý Anh run rẩy tay, phẫn nộ tức giận chỉ về phía Nam Khuê.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên mặt Nam Khuê.

Có người đã chửi, giọng nói có bao nhiêu khó nghe: lại quyến rũ chồng người khác, loại người phụ nữ này quả thực sống dai như đĩa.

“Đúng vậy, thật không biết xấu hổ. Theo tôi thấy hồ ly tinh như vậy nên dạy giỗ cho một trận.”

Có mấy người phụ nữ đã nhịn không được nữa, xông thẳng về phía Nam Khuê.

Thấy thế, Trần Tranh lập tức đứng lên, muốn chắn trước mặt Nam Khuê.

Nhưng Nam Khuê chỉ nhẹ nhàng khoát tay áo.

Cho nên, Trần Tranh chỉ có thể lui về đứng ở bên cạnh, không làm gì cả.

Đúng lúc này, tóc Nam Khuê đột nhiên bị người túm lấy, quần áo cũng bị người kéo.

Chẳng bao lâu, nút áo của cô đã bị kéo và ném xuống đất.

Những người đàn bà kia càng hung tàn muốn lột quần áo sạch trên người cô.

Khoảng ba phút, đột nhiên, Nam Khuê hét lớn một tiếng: “Trần Tranh!”

Gần như ngay lập tức, tất cả phụ nữ đều bị Trần Tranh kéo ra vứt đi như vứt rác rưởi.

Nam Khuê ngẩng đầu, khép lại quần áo trên người, sau đó vuốt lại tóc.

Cô xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Trần Tranh, đôi môi mỏng lạnh như băng phun ra mấy chữ.

“Khống chế tất cả những người vừa gây rối, sau đó báo cảnh sát.”

“Vâng, Thiếu phu nhân.”

Chẳng bao lâu cảnh sát đến.

Tất cả mọi người đã bị đưa đến đồn cảnh sát.

Khi cảnh sát hỏi, Nam Khuê thành thật nói, đồng thời còn nói thêm: “Bệnh viện chắc có giám sát, các anh có thể đi điều tra.”

“Được, chúng ta sẽ đi.”

Một tiếng sau, Nam Khuê ngồi trong một chiếc xe bên ngoài đồn cảnh sát.

Đồng thời gọi điện thoại cho Lục Minh Bác: “Cha, chuyện này giao cho con xử lý đi, cha không cần lo lắng.”

“Được, cha tin tưởng con sẽ xử lý tốt, con yên tâm, không cần bận tâm đến cha, trước đây cha đã nói rồi, chỉ cần chứng minh Hạ Nhu làm Tiểu Thư bị thương, cha tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.”

“Cha, có những lời này của cha con có thể mạnh dạn xử lý.”

Cúp điện thoại, Nam Khuê thở dài một hơi.

Lúc này, có người gõ cửa sổ xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK